Chương 81

Phòng khách đã khôi phục nguyên dạng sau bữa tiệc tối qua, trong nhà dùng đều là những món đồ gỗ thủ công tinh xảo cổ điển, với màu sắc là nước gỗ tự nhiên, nồng đậm phong cách quý tộc cùng xa xỉ, thể hiện sở thích tao nhã của chủ nhân.

Biệt thự này là Lục Liên Thủy mua sau khi vợ qua đời, thứ nhất là Lục Liên Thủy không muốn nhìn vật nhớ người ở nhà cũ, thứ hai là Miêu Nhã giờ đã là nữ chủ nhân mới, ở nơi cũ không thích hợp với bà, cho nên mới mua căn biệt thự này coi như tuyên chỉ, phong cách đương nhiên cũng là theo Miêu Nhã thích.

Mấy năm qua ngoài những quyết định trọng đại cần đến Lục Liên Thủy phải đích thân cho phép, thì còn lại những hạng mục lớn nhỏ ở công ty hay cả việc quán xuyến gia đình đều do một tay Miêu Nhã định đoạt, đây là lý do vì sao Diệp Man Điệp tuy là Tổng giám đốc của MUMU nhưng vẫn luôn buồn bực, trọng lượng của nàng ở trong nhà này quá thấp, luôn phải đứng dưới bóng Miêu Nhã.

Nhưng ngay vào lúc mà Lục Phương Hoa xuất hiện, vận mệnh của Lục gia liền thay đổi hoàn toàn, địa vị nữ chủ nhân của Miêu Nhã bị đe đọa, thậm chí ảnh hưởng tới kế hoạch lớn nhất của bà, đó là nhường con gái Miêu Tư Lý của mình kế thừa gia sản khổng lồ của Lục Liên Thủy.

Vì sao Lục Phương Hoa lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Có thể khiến kẻ đã tu thành tinh như Miêu Nhã cảm thấy lo sợ không thôi? Đơn giản bởi vì Lục Phương Hoa người không có khả năng xuất hiện ở Lục gia nhất, giờ lại còn cường thế quay về, mà tất thảy lại diễn ra trong cảnh Miêu Nhã hoàn toàn không biết, đến giờ phút này Miêu Nhã mới phát hiện, người đàn ông bà theo hai mươi năm vẫn không hề hoàn toàn tín nhiệm bà, cho dù bà đã làm phận sự của mình đến hoàn mỹ vô khuyết.

Bất quá Miêu Nhã làm sao có thể chỉ là chú sơn dương chờ làm thịt, tuyệt sẽ không để con vịt đã nướng chín bay đi, coi như không giữ được trong lúc này, thì bà vẫn có trong tay một con át.

Trong đại sảnh cả trai lẫn gái đều có tâm tư, nhưng giờ phút này đều đặt ánh mắt vào Cố Cách Cách.

Mẹ con Lục Phương Hoa không biết rõ về Cố Cách Cách, nếu không phải Miêu Tư Lý vừa giới thiệu đây là bạn gái của nàng, thì bọn họ còn tưởng rằng nữ nhân xinh đẹp quá phận này chắc là tình nhân mới của Lục Liên Thủy. Đương nhiên nếu đó quả thật là tình nhân của Lục Liên Thủy, thì bọn họ chắc chắn không để vào mắt, bởi vì Miêu Nhã còn ở nơi này, bà có bản lãnh loại bỏ hết tất cả những người khác ngoài vợ chính thức của Lục Liên Thủy trở thành bà hai, thì chỉ cần giơ tay lên cũng đủ gọn gàng loại đi nữ nhân xinh đẹp này. Nhưng Cố Cách Cách lại là bạn gái Miêu Tư Lý, việc này quả thật bất ngờ, con gái Miêu Nhã lại thích nữ nhân, đây đúng là có trò hay để nhìn.

Diệp Man Điệp vẫn luôn có bất mãn với Miêu Nhã, giờ nhìn thấy bà kinh ngạc thì cảm thấy lòng dạ hả hê, dáng vẻ bệ vệ của Miêu Nhã sớm nên có người chèn ép, nàng cũng không có hứng thú gì với gia sản của Lục gia, đương nhiên cũng bởi chẳng có vốn liếng để tranh, nếu Vũ Huân còn sống thì làm sao đến phiên bọn họ tranh đi cướp lại. Còn một nguyên nhân nữa là, Lục Liên Thủy đã từng đáp ứng, mặc kệ sau này nàng có tái giá hay không, vẫn sẽ nhận được 10% cổ phần của MUMU, đây là thay mặt Vũ Huân đã chết bồi thường cho nàng. Đối với một nữ nhân vậy là đã đủ, cho nên nàng có thể dọn ghế ngồi cắn hạt dưa xem bọn họ đấu đến sống dậy chết đi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể vỗ tay cổ vũ. Nhưng khi nhìn thấy Miêu Tư Lý lại cảm thấy mâu thuẫn, mấy năm qua Miêu Tư Lý là người an ủi tinh thần nàng, thậm chí còn từng có ý tưởng không thực tế, hy vọng cả hai có thể cùng một chỗ sống với nhau. So với hai mẹ con xa lạ Lục Phương Hoa, nàng vẫn hy vọng Miêu Tư Lý có thể thắng. Miêu Tư Lý không hề giống với Miêu Nhã, nàng đơn thuần chân thành, lòng không hề có tham vọng, bây giờ nhìn thấy Cố Cách Cách ra mặt, thật sự hy vọng Lục Liên Thủy sẽ bị thuyết phục. Khi Diệp Man Điệp ý thức được suy nghĩ này của mình, nở một nụ cười khổ, hành động của nàng đối với Miêu Tư Lý quả thật là điên rồ.

Về phần Cố Vân "Người ngoài" ở Lục gia, nàng chỉ là chị ruột của Cố Cách Cách, đương nhiên không thể không ủng hộ em gái mình. Trước kia nàng luôn lo lắng em gái mình sẽ bị cuốn vào tranh đấu vô vị, không nghĩ tới lại được tận mắt nhìn, bản lĩnh của Tiểu muội mình như thế nào nàng biết, bất quá nhìn đám người Lục gia kia như lang như hổ cũng cảm thấy lo âu, chỉ có thể nghĩ an ủi mình, ngay cả lão thái thái vô địch trong nhà cũng bị Tiểu muội xử lý được, nơi này hẳn không có chuyện gì…

Còn về Miêu Tư Lý của chúng ta, trong lòng hoàn toàn không có suy nghĩ, giống như tất thảy đều chẳng có quan hệ tới nàng, mắt tràn ngập tình yêu nhìn Cố Cách Cách, dáng điệu hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng chỉ cần Cố Cách Cách nói một lời, nàng lập tức biến thành AK47 chỉ đâu đánh đó…

Cố Cách Cách trao đổi ánh mắt với Miêu Nhã, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của bà, mới mở miệng: "Cái gọi là hổ phụ vô khuyển nữ, Tiểu Lý là người thông minh tài giỏi, tuổi còn trẻ nhưng đã chính mình gây dựng sự nghiệp, hơn nữa còn phát triển rất nhanh. Mấy năm sau coi như không bằng bác trai, cũng tuyệt đối không thua kém người anh đã khuất."

Lục Liên Thủy vốn tưởng nàng định nói thao thao bất tuyệt cái gì, không nghĩ rằng nàng đột nhiên nhắc tới con trai Lục Vũ Huân, ánh mắt sắc bén hơn trước.

Cố Cách Cách nói: "Cháu không phải cố ý muốn bóc vết sẹo của bác, chỉ là cháu nghe Tiểu Lý từng nói anh trai em ấy rất vĩ đại, đáng tiếc tuổi trẻ mất sớm, sống trên đời thống khổ nhất chính là sinh li tử biệt, cháu nói câu này mong bác trai đừng tức giận, nếu thời gian quay lại hẳn bác sẽ muốn dùng thật nhiều thời gian ở chung với con, chứ không phải chỉ vì muốn anh ấy tiến tới, mà đưa anh đi khắp nơi nơi học tập, làm hai cha con luôn xa cách nhau, hiện giờ lại càng âm dương cách biệt."

Vẻ mặt Lục Liên Thủy không chút thay đổi, nói: "Thì sao, cô là đang dạy tôi cách giáo dục con à?"

Cố Cách Cách ảm đạm cười: "Cháu chỉ là muốn nói điều phải với bác trai thôi, ngài mất mấy chục năm để nuôi cấy con mình hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, đáng tiếc chỉ một tai nạn xe cộ nho nhỏ đã nhẹ nhàng cướp sinh mệnh ấy đi, cướp đi càng nhiều là tâm huyết bao nhiêu năm của ngài, như vậy trong lòng ngài chắc chắn rất đau rất đáng tiếc."

Vũ Huân chết đúng là đau đớn lớn nhất đời ông, cũng là tiếc nuối lớn nhất, nhưng lão hồ ly đầy kinh nghiệm thương trường như Lục Liên Thủy, làm sao có thể chịu được một tiểu cô nương chỉ nói vài câu đã chạm tới chỗ đau của mình, dù không nói gì nhưng trong mắt đã có tức giận.

Cố Cách Cách vẫn luôn nhìn ông chăm chú, đương nhiên có thể nhận ra thay đổi này, hơi nâng thanh âm lên: "Người chết không thể sống lại, trên đời càng không có thuốc chữa hối hận, cho nên giờ tiếc nuối cũng không ích gì, chỉ hy vọng bác trai không ngã xuống cùng một cái hố hai lần, cũng đồng dạng phạm sai lầm như vậy. Trên đời đối với ngài không tệ, ngài mất đi một đứa con trai ưu tú nhưng còn có một người con gái vĩ đại, người con gái này thậm chí trong suốt hai mươi mấy năm không nhận được chút tình thương của ba, còn gánh danh phận là con ngoài giá thú, bị người phỉ nhổ, thậm chí đến giờ phút này ngài cũng không từng chân chính thừa nhận thân phận của em ấy, nhưng em ấy vẫn xuất hiện vào lúc mà ngài cô độc, bất lực nhất, an ủi trái tim người ba của ngài.

Lục Liên Thủy lòng trầm xuống, lần đầu tiên khi ông nhìn thấy con gái này của mình thì thật sự có cảm giác đó, bất quá tức giận trong mắt lại càng sâu, khiến cả khuôn mặt cũng lạnh lùng. Cố Cách Cách vừa đến liền bắt được nhược điểm của ông, sau đó liền ra sức đánh, cho dù tất cả những điều nàng nói đều là thật, thì sao ông có thể cho phép một tiểu cô nương dùng thái độ không cung kính chỉ trích mình, đến ngay cả Miêu Nhã cũng chưa từng làm càn trước mặt ông như vậy, lạnh lùng nói: "Cô nói nhiều như vậy là vì muốn Tiểu Lý kế thừa gia nghiệp của tôi, mục đích của cô và nó cùng một chỗ chính là vậy sao?" Nói xong còn âm thầm nhìn thoáng qua Miêu Nhã.

Trên mặt Cố Cách Cách đã không còn vẻ cung kính lúc đầu, khóe miệng còn thoáng nở một nụ cười lạnh, nói: "Bác trai, ngài là một thương nhân thành công, nhưng lại là một người ba thất bại. Ngài có thể ở trên thương trường gϊếŧ đối thủ không sức phản kháng, nhưng ngài lại không biết làm một người ba tốt thế nào. Bởi vì ngài căn bản là không dụng tâm đi hiểu biết con cái mình, ngài chỉ biết dùng ý nghĩ của mình để yêu cầu bọn họ, cải tạo bọn họ. Điều bọn họ thực sự muốn ngài lại hoàn toàn không biết, không biết lúc anh trai Tiểu Lý còn sống đã có bao nhiêu thời gian là của mình, đã có bao nhiêu việc muốn làm mà chưa kịp, vào khoảng khắc mất đi sinh mệnh anh ấy đã có bao nhiêu tiếc nuối."

Lần này Lục Liên Thủy ở dưới từng câu chất vấn của Cố Cách Cách, không có tiếp tục giận dữ mắng mỏ nàng, mà là nhìn về phía Diệp Man Điệp đang đứng tựa bên cửa, Lục Vũ Huân cưới Diệp Man Điệp là điều duy nhất khi sống làm trái ý ông, thậm chí anh còn từng lấy việc đoạt tuyệt quan hệ ra áp chế, ông mới đồng ý yêu cầu này. Khi cả hai kết hôn rồi, ông lại lấy rất nhiều tiêu chuẩn vượt mức để yêu cầu Diệp Man Điệp, không nghĩ tới đổi lại chính là Lục gia tuyệt hậu, đây tuyệt đối là kết quả ông không ngờ.

Mà những lời nói hùng hổ dọa người ấy của Cố Cách Cách cũng đồng thời là những điều mà Diệp Man Điệp luôn muốn chất vấn Lục Liên Thủy, bây giờ nghe Cố Cách Cách lớn tiếng nói ra cùng nhận được ánh mắt áy náy của Lục Liên Thủy, nước mắt Diệp Man Điệp lập tức ngập tràn.

Cố Vân đứng bên cạnh thấy người lạnh như núi băng Diệp Man Điệp bỗng yếu ớt khóc, cũng lặng đi, theo bản năng vươn tay kéo chút eo nàng.

Cố Cách Cách nhận thấy được hiệu quả, lập tức đưa đề tài lần nữa tới Miêu Tư Lý, nói: "Cho nên mặc dù Tiểu Lý từ nhỏ đến lớn thực đáng thương vì không có ba, nhưng điều ấy cũng là may mắn hơn anh trai của mình, ít nhất em ấy có thể vì mình mà sống, có thể theo đuổi điều em ấy luôn mong."

"Nó muốn cái gì?" Lục Liên Thủy tuy đưa ra câu nghi vấn, nhưng vẫn là giọng điệu khinh thường, thể hiện rõ ông đã biết đáp án không cần Cố Cách Cách thừa lời.

Cố Cách Cách đương nhiên cũng nghe được ý tứ trong đó, hừ lạnh: "Nếu Tiểu Lý chỉ là vì tiền mới nhận ngài làm ba, vậy hôm nay cũng chẳng đến phiên cháu càn rỡ trước mặt ngài, em ấy hoàn toàn có thể trước hết thuận theo ý ngài, sau khi có được hết thảy lập tức qua sông đoạn cầu. Loại chuyện ấy bác trai ngài hẳn đã từng nghe rất nhiều, cũng biết mùi vị của bị người phản bội ra sao. Đáng tiếc con gái ngài thiên tính thiện lương, làm không được chuyện tàn nhẫn như vậy. Tiểu Lý có cả trăm lý do có thể thống hận ngài, nhưng chỉ cần một lý do có thể làm yên hết thảy, đó chính là tình thương của ba. Đây là điều ngài thiếu em ấy, em ấy cần chính là một người ba yêu thương mình, chứ không phải một núi vàng vô tình lạnh như băng."

"Thật sao?" Lục Liên Thủy nhìn về phía Miêu Tư Lý, liền thấy hai mắt nàng đã sớm đỏ bừng, rụt rè nhìn mình bao hàm rất nhiều cảm xúc, phận nộ, hận ý, đương nhiên cũng có cả khát vọng có được tình thương của cha như lời Cố Cách Cách nói. Đó là con gái ông, cũng giống như Vũ Huân, trên người chảy máu của ông, giống như chân tay của ông vậy, thế nhưng từ trước đến giờ ông luôn xem nhẹ điều đó, chỉ muốn nàng như anh trai mình, nuôi cấy nàng trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Sự thật chứng minh, cách đó của ông dường như là sai lầm.

"Không cần chờ đến lúc mất đi mới lại hối tiếc." Nói xong câu đó, Cố Cách Cách cũng không nói thêm gì, nhìn thoáng qua Miêu Nhã, nhận lấy ánh mắt tán dương của bà.

Toàn bộ những lời Cố Cách Cách nói, hoàn toàn không nhắc gì đến tình cảm sâu đậm giữa nàng và Miêu Tư Lý, càng không định dùng tình cảm tha thiết chân thành của hai người để cảm động lòng Lục Liên Thủy, để ông thừa nhận cả hai. Bởi vì Cố Cách Cách biết, chiêu đó với Lục Liên Thủy là vô dụng, kẻ tình nhân đầy người như ông căn bản chẳng biết tình yêu là gì, chỉ có cốt nhục tình thân mới là thiên tính, cũng là nhược điểm duy nhất của người có tâm địa sắt đá này. Dù có nói thế nào thì Miêu Tư Lý cũng là con gái ông, đây là điều không thể giả, chỉ cần Lục Liên Thủy thừa nhận điều đó, những chuyện khác đều không cần lo lắng gì.

Mà đạo lý này mọi người đang ngồi đây cũng biết, chính cả Lục Liên Thủy cũng rõ điều này, Miêu Tư Lý khinh thường không nói, nàng không muốn dùng tư thế yếu đuối đó cầu xin Lục Liên Thủy nhận nàng là con. Mà Miêu Nhã thì càng không thể nói, nếu bà nói ra chẳng những không đạt được hiệu quả, còn có thể bại lộ dã tâm của bà, bởi vì ngay từ đầu Lục Liên Thủy đã không muốn cho bà sinh con, bắt đầu từ lúc bà sinh Miêu Tư Lý đã giống như giăng một cái bẫy. Chỉ có Cố Cách Cách là nói tốt nhất, cho dù Lục Liên Thủy không thể nhận cũng sẽ không giận chó đánh mèo sang Miêu Nhã và Miêu Tư Lý, nhiều nhất chỉ cho Cố Cách Cách là vì mình thôi, ai có thể cự tuyệt hấp dẫn của tiền tài, cho dù cơ hội chỉ là một phần vạn.

Đương nhiên Lục Liên Thủy không thể nhận Cố Cách Cách chỉ trích với ông như vậy, dù lòng ông đã mềm hơn, nhưng làm sao có thể cho phép một vãn bối đứng trước mặt mình khoa chân múa tay, dạy ông đạo lý làm người, đây chẳng phải là chuyện cười sao? Thu hồi ánh mắt, lạnh mặt nói: "Cám ơn những lời hay của Cố tiểu thư, nhưng đây là việc nhà Lục gia, không cần một người ngoài như cô xen vào."

Cố Cách Cách cười cười không nói gì, đây cũng là điều nàng đoán trước, người như Lục Liên Thủy làm sao sẽ cho phép người khác khiêu chiến điểm yếu của mình, bất quá qua những lời ông vô tình nói, có thể biết ông đã nghe được vào, vậy là mục đích của nàng cũng đạt được, đương nhiên để hiệu quả càng tốt thì còn cần biểu hiện của Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý không để Cố Cách Cách và Miêu Nhã thất vọng, nhìn Lục Liên Thủy nói một câu lạnh như băng: "Không sai, nơi đây là Lục gia, tôi họ Miêu, cũng là người ngoài, Cố Cách Cách, chúng ta đi."

Đợi cho Miêu Tư Lý và hai chị em Cố gia rời khỏi, Lục gia mới khôi phục sự yên bình, nhưng đây cũng chỉ là yên lặng ngắn ngủi trước khi bão táp càng mãnh liệt đến thôi.