Chương 47

Cố gia có một quy định bất thành văn, đó là chuyện của nữ nhân, nam nhân không xen vào. Đây là bởi vì tỉ lệ mất cân bằng nghiêm trọng một nam bốn nữ trong gia đình, bất quá lão nhân lần này lại không chịu nghe, kiên quyết không ly khai chiến trường cuồn cuộn khói thuốc súng, vì việc này có liên quan tới chung thân hạnh phúc của hai con gái, ông không thể không đếm xỉa.

Sau khi dỗ Đa Đa ngủ, lão nhân lần nữa trở lại phòng khách, bốn người ngồi quanh bàn trà, mỗi người một mặt vừa khéo gom thành một bàn mạt trượt. Cố Vân rót một ấm trà, còn Cố Cách Cách mở bao hạt dưa…

"Đây là quan hệ vợ chồng tốt lắm mà cô luôn mồm nói với tôi, cô rất yêu Tư Phàm?" Người đầu tiên lão thái thái làm khó dễ chính là Cố Vân, "Cố đại tiểu thư, phiền cô cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý."

Lão nhân bổ sung: "Còn nữa, Đa Đa có phải là nhi đồng của Tư Phàm không, đã có chuyện gì xảy ra?"

Cố Cách Cách không nói gì, chỉ ngồi nhìn Cố Vân, đêm nay Đại tỷ rất quỷ dị, tuy đã phá hỏng kế hoạch của nàng, nhưng Cố Cách Cách vẫn tin tưởng Đại tỷ mình có khổ trung, hơn nữa lời Lý Tư Phàm không thể tin được.

Cố Vân đã khôi phục lại bộ dạng nhất quán điềm tĩnh ôn nhu của mình, tự rót cho mình một chén trà, nhưng chưa uống mà chỉ chậm rãi vén tóc giắt lên tai, từ từ nói: "Mẹ, con là con gái của mẹ, cách làm người của con thế nào mẹ còn không biết sao? Chẳng lẽ mẹ tin Lý Tư Phàm, cũng không tin con? Cha, con xác định cũng như chắc chắn nói cho cha biết, máu trên người Đa Đa lưu chính là của Tư Phàm."

Chính là ba người còn lại kể cả Cố Cách Cách nghe rồi đều mờ mịt không hiểu, ý tứ của Cố Vân chính là, Đa Đa chẳng những là con trai của Lý Tư Phàm, mà nàng vẫn còn yêu anh ta. Điều này căn bản chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược với điều Lý Tư Phàm nói, đây là đạo lý gì a? Hiểu lầm giữa hai vợ chồng bọn họ quả thật không phải bình thường, người khác nhìn vào cũng như là lọt trong sương.

"Cô tưởng mình đang đóng phim tình cảm lãng mạn à!" Lão thái thái dè bỉu, "Sao không tưởng tượng phong phú thêm một chút đi."

Cố Vân nhún vai: "Con nói đều là sự thật, mọi người không tin con cũng không biết làm sao."

Lão thái thái cả giận nói: "Cô không nói rõ ràng thì làm sao chúng tôi tin?"

Cố Vân cười nhàn nhạt: "Như thế nào nói rõ ràng? Mẹ không định để cho con mang chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, nhất ngũ nhất thập nói cho mẹ đi!"

Lão thái thái nhất thời nghẹn lời, ai lại muốn nghe điều đó, nhưng quả thật vấn đề của nữ nhi cùng con rể, đúng là ở chuyện phòng the.

Cố Cách Cách cũng không thể hiểu, Lý Tư Phàm nói vì Đại tỷ nên cuộc sống vợ chồng của bọn họ không hòa thuận, nhưng Đại tỷ lại nói thích Đại tỷ phu, vậy tại sao lại bài xích như vậy? Giống như nàng thích Miêu Tư Lý, ở trên giường căn bản là không hề giữ lại gì, còn hận không thể cùng nàng dung nhập vào trong cốt nhục, không phải việc thể xác và tinh thần được người yêu giữ lấy là một chuyện rất hạnh phúc sao?

Còn ở trong mắt lão nhân, thân thế của Đa Đa quan trọng hơn việc phòng the giữa hai vợ chồng, hỏi: "Vậy còn Đa Đa? Ta không tin Tư Phàm sẽ hồ đồ đến ngay cả con của mình cũng không nhận thức."

Cố Vân nói: "Lý Tư Phàm bệnh đa nghi luôn rất nặng, năm đó anh ta cầu hôn với con rất nhiều lần, nhưng con đều không đáp ứng, sau khi có Đa Đa mới đồng ý với anh ta. Nên tuy trên miệng anh ta không hề nói, nhưng con biết anh ta vẫn luôn để chuyện ấy trong lòng. Sau khi Đa Đa sinh ra, càng ngày lại càng giống con, ngay cả nửa điểm bóng dáng của cha nó cũng tìm không thấy, cho nên Lý Tư Phàm càng hoài nghi hơn. Mấy năm trước anh ta không muốn đưa Đa Đa đi xét nghiệm ADN, bởi vì vẫn còn yêu con, nên để ý đến cảm nhận của con. Nhưng mấy năm nay anh ta muốn nghiệm, con lại ngăn đón không cho.

Cố Vân nói xong, còn nở một nụ cười châm chọc, "Tại sao con phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta chứ."

Lão nhân trịnh trọng nói: "Đây là con đang lấy hôn nhân của mình ra đùa cợt! Giữa vợ chồng cần phải thẳng thắn với nhau, hai người có hiểu lầm lớn như vậy, thì làm sao tiếp tục sống bên nhau được."

"Cha, con làm như vậy để ít nhất khi Lý Tư Phàm ly hôn, sẽ không theo con tranh quyền nuôi con trai. Anh ta bây giờ có công ty riêng, điều kiện ưu việt, mà con thì đã bảy năm không đi làm, không có bất kỳ nguồn kinh tế, toà án sẽ không phán nhi đồng cho con, chỉ có thể do Lý Tư Phàm tặng."

Lão thái thái hỏi: "Nếu như vậy, vì sao cô còn không chịu ly hôn cùng nó?"

Cố Cách Cách cũng vội nói vào: "Tỷ, chị ly hôn cùng anh ta đi! Sau khi ly hôn em sẽ nuôi chị cùng Đa Đa."

Lão thái thái lập tức trừng mắt liếc Cố Cách Cách: "Chuyện hư hỏng của chính mình còn một đống, lại đi quản chuyện người ta, đi qua một bên, lát nữa sẽ xử lý tới cô."

Cố Cách Cách nói thầm "Đại tỷ sao lại là người khác", bất quá vẫn ngoan ngoãn im lặng, mỗi lời lão thái thái nói khi tức giận, đều là thước ngọc khuôn vàng.

Cố Vân vẫn bình thản nói: "Lý do không muốn ly hôn rất đơn giản, con cũng đã nói với mọi người, con còn thương anh ta."

"Người như vậy không đáng chị yêu!" Cố Cách Cách nhịn không được lại chen miệng.

Cố Vân cười cười: "Tiểu muội, dù biết không thể yêu nhưng vẫn yêu, loại cảm giác này em hẳn phải rõ hơn chị chứ?"

"Em…" Cố Cách Cách bị chắn không nói được lên lời, trong lòng cũng càng thêm oán hận, hôm nay Đại tỷ thật sự uống lộn thuốc, sao cứ cứng rắn bắt lấy nàng không chịu tha, trước kia cũng chưa từng thấy Đại tỷ bài xích như vậy.

Lão thái thái lại cướp lời: "Tôi mặc kệ ai còn yêu ai, cô chỉ cần nói cho tôi biết, sau này dự định thế nào? Có ly hôn hay là không?"

Cố Vân nở một nụ cười không còn cách nào: "Nhờ Tiểu muội ban tặng, lần này không muốn ly hôn cũng phải ly, Lý Tư Phàm nuôi dưỡng nữ nhân ba năm bên ngoài, nhưng thủy chung không đâm tờ đơn đó. Mà bây giờ cửa trên nóc nhà cũng mở, vậy chỉ còn cách làm rõ ra. Tiểu muội, cám ơn em, em giúp Lý Tư Phàm làm ra được quyết định."

"Chuyện hai vợ chồng cô thì liên quan gì đến Tiểu muội?" Lão thái thái rốt cục nói được một câu công đạo, sau đó tiếc nuối nói, "Nếu năm đó nghe lời Tiểu muội cô, không gả cô cho Lý Tư Phàm, thì cũng sẽ chẳng có chuyện hôm nay."

Cố Cách Cách nghe lão thái thái nói như vậy, chợt nhớ lại một sự kiện trước kia, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cực lực khuyên Cố Vân không nên lấy Lý Tư Phàm, chỉ bởi vì nàng đã đáp ứng Đại tỷ giữ kín bí mật đó, nên lão nhân cùng lão thái thái đều không hay biết gì, lúc này mới hiểu ra, biết rốt cuộc vì sao cuộc sống vợ chồng của Đại tỷ và Lý Tư Phàm không hòa thuận. Nhìn Cố Vân, trên mặt có chút khó tin, nguyên tưởng rằng Đại tỷ và Lý Tư Phàm vốn là mến nhau nên mới kết hôn, hơn nữa sau này Cố Vân cũng chẳng hề nhắc đến chuyện đó nữa, lại không nghĩ rằng Đại tỷ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Đồng thời cũng đầy bụng nghi hoặc, yêu cùng tìиɧ ɖu͙© có thể tách ra sao? Bất quá nàng thà tin tưởng Đại tỷ là vì Đa Đa.

Cố Vân nhìn thấy trên mặt Cố Cách Cách đầy vẻ tỉnh ngộ, hơn nữa còn như sắp buột miệng nói ra, vội vã xua tay ra hiệu chớ có lên tiếng.

Cố Cách Cách cau mày nhìn nàng, trên mặt rõ ràng viết: Người một nhà có cái gì không thể nói?

Cố Vân cười nói tiếp với lão thái thái: "Mẹ, nguyên lai mẹ cũng biết chuyện cảm tình người khác không tiện nhúng tay a!"

Lão thái thái nghe lời nàng nói, có chút tức giận: "Ý của cô là, người làm cha mẹ như chúng tôi không được quản các cô?"

"Con không phải có ý đó." Cố Vân đứng dậy ngồi tới bên cạnh lão thái thái, còn ngoắc Cố Cách Cách qua theo.

Hai nữ nhi một tả một hữu ngồi bên cạnh bà.

Cố Vân cầm một tay lão thái thái, rồi nhìn lão nhân, nói: "Cha, mẹ, không đùa với hai người, kỳ thật trận náo kịch hôm nay con và Lý Tư Phàm không phải nhân vật chính. Nói thật, Lý Tư Phàm trước khi tới Bắc Kinh cũng đã gửi thư mời của luật sư cho con, anh ta muốn ly hôn rồi. Ngày hôm nay anh ta đại nghĩa mắng ra như vậy, bất quá là vì lưu chút mặt mũi nam nhân của mình mà thôi. Con cùng anh ta làm bảy năm vợ chồng, chuyện đến nước này con cũng không tính là người thảm nhất, nếu con cùng anh ta ly hôn, ít nhất cũng lấy được của anh ta một nửa gia sản. Thảm nhất chính là tình phụ theo anh ta ba năm vô danh không phận kia, đi không tới cuối còn có thể vô tình bị một cước đạp."

Cố Cách Cách khó hiểu hỏi: "Không phải Lý Tư Phàm nói người tên Tiểu Tình kia đang mang thai sao?"

Cố Vân cười nói: "Trình Tình và Lý Tư Phàm gần đây mới cấu kết lại, là một nữ thương nhân độc thân ở Thâm Quyến, nghe nói tài sản lên đến mấy triệu, bằng không kẻ chặt chẽ nhiều năm như Lý Tư Phàm, làm sao hảo hảo để một nữ nhân mang thai, cứ nhìn những tình nhân đầu của anh ta là biết."

Lão thái thái vung tay Cố Vân ra, vỗ một chưởng lên mặt thủy tinh bàn trà, trầm giọng cả giận nói: "Chuyện lớn như vậy sao bây giờ cô mới nói cho chúng tôi biết?"

Cố Vân giải thích: "Trước kia không nói, bởi vì mặc dù Lý Tư Phàm ở bên ngoài nuôi nữ nhân, nhưng không uy hϊếp đến con được. Còn bây giờ nói, bởi vì đã đến nông nỗi không thể vãn hồi." Nói xong không quên cảm thán, "Thời này tìm một nam nhân tốt yêu vợ lo cho gia đình giống như cha thật sự không nhiều."

Lão nhân làm ở cơ quan chính phủ, kiểu người đã có gia đình nhưng vẫn hoa dại khắp nơi ông gặp rất nhiều, nam nhân có tiền có quyền mà còn giữ được thân mình trong sạch quả thật rất hiếm. Ngày xưa ông cũng từng gặp phải không ít cám dỗ, may mắn vốn xuất thân từ quân nhân, trải qua huấn luyện tôi rèn, mới có thể giữ được tinh thần bền vững.

Ông biết con gái mình làm đúng, nam nhân khi tuổi trẻ dù có hoa đào, thì cuối cũng vẫn quay về nhà. Chỉ cần nữ nhân vẫn còn trông nom ở cái gia đình tĩnh mịch ấy, thì gia đình vẫn là gia đình, nhưng nếu nam nhân đã quyết tâm vứt bỏ, vậy thì không phải nữ nhân ẩn nhẫn là có thể vãn hồi.

Lão nhân thở dài một hơi, không nói gì.

Lão thái thái ngược lại không khỏi đắc ý: "Vậy cũng được." Sau đó hừ một tiếng, "Lý Tư Phàm không phải nam nhân tốt, cũng không phải không có nam nhân tốt trên đời, cô xem Lộc Minh đó."

Nhắc đến Khâu Lộc Minh, lão thái thái lập tức chuyển đề tài sang Cố Cách Cách, không nén được giận nói: "Tại sao cô lại thích nữ nhân?"

Cố Cách Cách còn chưa kịp nói, Cố Vân đã trước cướp lời: "Mẹ, con còn chưa nói xong mà!"

Lão thái thái trừng mắt nhìn nàng: "Nếu cô định nói tốt cho Tiểu muội, thì thừa lúc còn sớm câm miệng cho tôi, nó với cô không giống nhau, hơn nữa hôn nhân của cô thất bại, tôi càng không thể mặc kệ nhìn Cách Cách đi theo đường rẽ."

"Mẹ, sao mẹ vẫn không rõ đây?"

Cố Vân có chút bất đắc dĩ nhìn lão thái thái, "Tuy hôn nhân của con và Lý Tư Phàm thực thất bại, nhưng cũng không phải con hối hận khi gả cho anh ta. Cũng tương tự vậy, con và Lý Tư Phàm từ yêu đương rồi đến kết hôn, bây giờ kết quả cuối cùng vẫn là ly hôn vậy. Nam nhân nữ nhân bên nhau cũng không gì hơn cái này, Tiểu muội tuy rằng thích nữ hài tử, nhưng chỉ cần em ấy không hối hận thì cũng để tùy đi thôi!"

Cố Cách Cách lúc này mới hiểu được, nguyên lai Đại tỷ muốn mượn chuyện của mình giúp nàng. Đại tỷ biết nàng băn khoăn trùng điệp, không dám thẳng thắn tâm ý trước mặt lão nhân gia, nên mới giúp nàng nói. Đáng tiếc nàng chẳng những không nắm bắt lấy cơ hội, còn để Miêu Tư Lý thất vọng thương tâm rời đi. Ngay cả chút dũng khí đó nàng cũng không có được, cha mẹ sẽ ủng hộ nàng sao?

————————–

P/S: Ở chap nè đã giải thích vì sao Đại tỷ lại làm như vậy rồi nhé, và chắc chắn là vì vậy sẽ không có chuyện mẹ Cách Cách bắt Cách Cách đi lấy chồng để chữa bệnh đâu ^^…. Mọi người yên tâm.

Mà để giải thích một phần cho điều Cố Cách Cách đã nghĩ trong chap nè, mình sẽ nói trước nội dung một chút về điều Cố Cách Cách muốn nói đến chuyện ngày xưa của Đại tỷ.

Đó là ngày xưa Cố Vân không muốn lấy Lý Tư Phàm, dù hai người là quan hệ yêu đương nhưng Cố Vân không muốn kết hôn, vào một lần say rượu Lý Tư Phàm đã cưỡng ép Đại tỷ khiến Cố Vân có thai, vì vậy lúc đó mới đồng ý nhận lời cầu hôn. Việc đó gây bóng ma trong lòng Cố Vân khiến cô không thể thoải mái mỗi khi gần gũi chồng.