Chương 20

Cố Cách Cách vẫn đứng giữa văn phòng lớn, nhưng chủ đề thảo luận của nhóm yêu tinh đã chuyển dời từ công tác đến việc tổng thanh tra mới thất tình.

Nhóm yêu tinh sôi nổi đoán rốt cuộc là vị cao nhân nào đã quăng Miêu tổng thanh tra xinh đẹp khêu gợi, lãnh khốc, ác độc (…) cao quý của các nàng.

Một yêu tinh quả quyết nói: "Súy nàng nhất định là nam nhân."

"Vô nghĩa!" Toàn bộ yêu tinh đồng loạt liếc về phía nàng, "Không là nam nhân, chẳng lẽ là nữ nhân?"

Cố Cách Cách: …

Một yêu tinh khác mắt hiện trái tim tưởng tượng: "Nhất định là anh tuấn giống như Kim Thành Vũ."

Yêu tinh thứ ba vội vã ngắt lời: "Không đúng, phải là nho nhã giống Lương Triều Vĩ."

"Tôi nghĩ là giống Takuya Kimura."

"Không, là giống Bùi Dũng Tuấn chứ!"



Cố Cách Cách xoa huyệt Thái dương, nhìn một đám nữ nhân mê trai đang chảy nước miếng.

Sau khi trải qua một hồi thảo luận, một yêu tinh cho ra kết luận phát biểu: "Ai, tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, trời đất tạo đôi, duyên trời tác hợp… Cứ vậy xong rồi, thật là quá đáng tiếc."

Sau đó bắt đầu bước vào giai đoạn bất bình, bẩn thỉu người đã vứt bỏ thủ trưởng.

Một yêu tinh lòng đầy căm giận nói: "Kẻ quăng Miêu tổng thanh tra là đồ có mắt không tròng!"

Một yêu tinh khác tiếp nối: "Là đồ lòng lang dạ sói."

Còn có ác hơn, trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nói: "Không bằng cầm thú!"

Cố Cách Cách: …

Rốt cuộc vẫn có yêu tinh chưa mất lương tâm, đứng lên, yếu ớt phản bác: "Có thể anh ta là Gay, vì yêu anh chàng khác nên mới chia tay cùng Miêu tổng thanh tra."

Lời vừa nói ra, nhóm hủ nữ lập tức xôn xao, mắt ai cũng là sáng ngời, sớm chẳng quan tâm tới nịnh nọt Miêu tổng thanh tra nữa, đầy đầu ý da^ʍ về đủ các loại công thụ, hoa niên công hay đại thúc thụ? Phúc đen công hay ngạo kiều thụ? Quỷ súc công hay vạn năm thụ? Cặn bã công hay tiện thụ? (…)

Cố Cách Cách vô lực đỡ trán, nữ nhân mãi mãi là = bát quái = ý da^ʍ = ý nghĩ kỳ lạ.

Đang nghĩ tới có nên vì chính mình biện hộ hai câu, hay là mượn cơ hội đạp Miêu Tư Lý hai cước, thì cửa phòng quản lý bật mở, Miêu Tư Lý đen khuôn mặt bước ra.

Nhóm yêu tinh lập tức im lặng, thậm chí là ngừng cả thở, văn phòng cực lớn thoáng chốc lặng như tờ.

"Cố Cách Cách, đi pha cho tôi một ly cà phê." Một câu nói không chút độ ấm, tựa hồ là được Miêu Tư Lý nặn từ trong kẽ răng ra, nhóm yêu tinh nghe xong cũng không nhịn được run rẩy.

Cố Cách Cách ôn hòa cười: "Hảo."

"Miêu tổng thanh tra, để tôi làm đi." Một yêu tinh giống như ngôi sao, xẹt một cái bay đến trước mặt Miêu Tư Lý, đứng eo thẳng tắp.

Miêu Tư Lý nhăn mi, hỏi: "Cô là ai?"

"…" Yêu tinh xung phong nhận pha cà phê thiếu chút nữa khóc, "Tôi là trợ lý Tôn Lễ tự ngài bổ nhiệm a, một tháng nay cà phê của ngài đều là tôi pha."

Cố Cách Cách, toàn bộ yêu tinh: "…"

Miêu Tư Lý suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Nha." Bất quá nhìn vẻ mặt nàng dường như vẫn chưa nhớ ra được Tôn Lễ là ai (…), thản nhiên mở miệng, "Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ việc trợ lý tổng thanh tra cần làm giao hết cho Cố quản lý."

"Vậy tôi làm gì?" Tôn Lễ bất an hỏi, chẳng lẽ để nàng cùng Cố quản lý change, Cố quản lý làm trợ lý, còn nàng thay thế ngồi lên vị trí đó? Dù rất muốn nhưng nàng không dám, cũng không làm được a.

Miêu Tư Lý mặt không chút thay đổi nói: "Nếu tôi biết, thì cần cô làm gì?"

Tôn Lễ càng chật vật, mồ hôi lạnh ứa ra như mưa, nàng hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì, ban đầu vốn chỉ cần đến phòng trà nước pha cho Miêu Tư Lý một ly cà phê mà thôi.

Cố Cách Cách nhìn Tôn Lễ từ người vô tội trở thành cá chậu, tâm thương hại bắt đầu dâng lên, tiến đến giải vây giúp nàng: "Thời gian Miêu tổng thanh tra uống một ly cà phê khoảng 30', trong 30' đấy cô đến văn phòng tổng thanh tra treo bảng tên lên, sau đó đến tiệm giặt quần áo lấy áo sơ mi của nàng về, thuận tiện trên đường qua cửa hàng bánh ngọt Tứ Hoàn mua một phần Mousse cake, cuối cùng chuẩn bị tài liệu cần khi họp, thông báo cho quản lý các nhãn hàng lên họp tại tầng 23, như vậy được chứ (…) Vẻ mặt của cô nói cho tôi biết, hình như cô làm không được. Thân ái, tôi tuyệt đối không phải có ý muốn đe dọa cô, nhưng nếu trong 30' cô không làm xong những việc tôi nói, Miêu tổng thanh tra của cô sẽ rất từ ái nói với cô, cô có thể cuốn gói về nhà (…) Cô muốn đổi với tôi đi pha cà phê? Thật tâm tôi rất nguyện ý, phải biết rằng nếu trong cà phê của Miêu tổng thanh tra nhiều hơn chỉ một gram đường, tôi và cô sẽ cùng nắm tay nhau rời đi, rồi sau đó tìm công ty mới."

Chỉ trong nháy mắt, Tôn Lễ đã tuyệt trần* mà đi. (*: đi mất hút)

Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách, nở một nụ cười hài lòng: "Người hiểu rõ tôi nhất đúng là cô."

Cố Cách Cách cũng đáp trả bằng một nụ cười ngọt ngào: "Người muốn độc chết cô nhất, cũng là tôi."

Mặt Miêu Tư Lý lạnh xuống, bỏ lại hai chữ: "Nhanh lên." Rồi xoay người quay về văn phòng.

"Cốc của cô…" Cả chữ và Cố Cách Cách không thương tiếc gì đồng thời bị chắn ngoài cửa.

Người này, Cố Cách Cách nhìn cửa đóng chặt, buồn cười lắc đầu, đành cầm lấy cốc của mình đi pha nước, nàng vẫn không quên gia hỏa hay xoi mói Miêu Tư Lý này chưa bao giờ thích đồ một lần dùng, như cốc uống nước một lần, đũa dùng một lần, hay bất kể gì mà trong hotel hay có, đương nhiên ngoại trừ băng vệ sinh (…).

Ở trong phòng trà, Cố Cách Cách một bên quấy cà phê, một bên xuất thần, chỉ một buổi tối mà Miêu Tư Lý dường như hoàn toàn thay đổi, lãnh khốc, miệng lưỡi ác độc, kiêu căng, giống hệt như khi mới quen năm năm trước. Điều duy nhất khác chỉ là năm năm trước nàng có phần non nớt, mà bây giờ hiển nhiên đã tu luyện thành yêu tinh, Miêu Tư Lý như vậy, ách, thật sự là đầy mị lực, hoa đào trong lòng Cố Cách Cách lại đua nhau nở rộ.

Đương nhiên, vô luận là Miêu Tư Lý tối quá với vẻ mặt ưu thương cùng bóng lưng cô đơn, hay Miêu Tư Lý sáng nay với thái độ tồi tệ cùng khí thế khinh người, cũng làm cho nàng không nhịn được thích. Tình cảm vẫn luôn cố gắng quên năm năm, chẳng những không theo thời gian trôi qua biến mất không còn, mà ngược lại càng lắng đọng trở thành nồng đậm. Rồi khi gặp lại Miêu Tư Lý, nó bùng nổ tựa như núi lửa, mãnh liệt đến nàng không cách nào khống chế, thế nên lúc mở cửa nhìn thấy Miêu Tư Lý cùng Cao Ngôn dây dưa một chỗ, có trời mới biết nàng bao nhiêu muốn trực tiếp xông đến đâm các nàng một đao, Miêu Tư Lý sao có thể chạm vào người khác ngoài nàng? Cho nên nàng tình nguyện tin tưởng lời Miêu Tư Lý là thật, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, đương nhiên còn một lý do khiến nàng càng tin tưởng, chính là nàng hiểu rõ thái độ làm người của Cao Ngôn, thậm chí còn rõ hơn cả người có gần hai mươi năm giao tình với Cao Ngôn như Miêu Tư Lý.

Cái gì gọi là kết hôn sinh con, cái gì gọi là cuộc sống nữ nhân bình thường, tất cả chỉ là vô nghĩa. Năm đó khi quyết định thích Miêu Tư Lý, những điều này đã sớm được nàng xếp vào sổ đen, làm người không thể quá tham lam, cá cùng hùng chưởng làm sao có thể kiêm được, mà cái nào nhẹ cái nào nặng, nàng cũng sớm chọn được rồi, đáng tiếc điều sứt sẹo đó giờ lại được nàng lấy làm lý do rời đi.

Miêu Tư Lý tin sao? Có lẽ là không tin hoàn toàn! Không phải nàng đã đi làm lại sao? Nàng thật sự sợ Miêu Tư Lý hành động theo cảm tính rời đi công ty, cũng may là không phải thế, cứ đấu khẩu ồn ào như bây giờ cũng tốt, ít nhất mỗi ngày vẫn có thể gặp nàng.

Không thể làʍ t̠ìиɦ nhân, vậy làm địch nhân đi.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Cố Cách Cách gợi lên nụ cười.

Chỉ là một cái nhợt nhạt tươi cười, lại khiến người đứng đã lâu ở cửa nhìn đến ngây ngốc. Miêu Tư Lý cố gắng áp chế xúc động muốn nhào đến ôm và hôn nàng, thu hồi tầm mắt, lạnh băng mở miệng: "Tôi không thích uống cà phê lạnh."

Cố Cách Cách nghe được thanh âm kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện Miêu Tư Lý đứng ở đó vẻ mặt không vui, lại nhìn xuống cà phê nàng pha, sau khi bốc lên một tia nhiệt khí cuối cùng đã hoàn toàn nguội, mặt hơi đỏ lên, trong lòng bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, Miêu Tư Lý, cô là bại hoại, luôn hại lòng tôi không yên. Sau đó cười thật có lỗi với Miêu Tư Lý: "Để tôi đổ chén này, lần nữa pha lại cho cô."

Miêu Tư Lý không kiên nhẫn nói: "Quên đi, bưng đến phòng làm việc của tôi." Cũng không quay đầu xoay người rời đi.

Cố Cách Cách chỉ mong có vậy, cà phê lạnh mà thôi, có uống cũng không chết người, trừ phi nàng thả độc ở trong. Bưng cà phê, gõ cửa phòng Miêu Tư Lý, sau khi nghe tiếng mới mở cửa vào, cười nói: "Miêu tổng thanh tra, cà phê của cô đây."

Miêu Tư Lý dường như đang viết gì đó, đầu cũng không ngẩng, nói: "Đặt đó đi."

Cố Cách Cách đi tới, đặt cà phê lên bàn, đang định rời đi thì khi liếc mắt đến màn hình máy tính của Miêu Tư Lý, kinh ngạc thốt lên: "Di, tấm hình này."

Miêu Tư Lý vừa nghe thấy vậy, động tác theo bản năng không ngờ là thất kinh che cả người trước mặt Computer, đáng tiếc thân thể nhỏ gầy của nàng chỉ có thể che được nửa, còn Cố Cách Cách đã sớm nhìn hết cả màn hình rồi, điểm chết người chính là bên cạnh Computer còn bày một chiếc khung nhỏ năm tấc, ảnh chụp trong khung giống với hình nền trên màn hình, chính là tấm hình ngày hôm qua Miêu Tư Lý đã mang theo khi ra khỏi nhà nàng.

Tay Cố Cách Cách còn chưa đυ.ng tới được khung, đã bị Miêu Tư Lý luống cuống tay chân đoạt về.

Miêu Tư Lý tắt màn hình, bỏ khung hình vào ngăn kéo, mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chết tiệt, nàng thế nhưng quên mất cất đi ảnh chụp, để bây giờ nữ nhân này thấy được, không biết sẽ cười nhạo nàng thế nào. Chỉ có thể thẹn quá hoá giận nói: "Cô có biết cái gì gọi là riêng tư không?"

Cố Cách Cách chớp chớp mắt đẹp long lanh: "Nói theo định nghĩa, riêng tư là bí mật của riêng mình."

Miêu Tư Lý ngân giọng lên cao hai nốt, bất mãn chất vấn: "Vậy sao cô còn rình coi đồ đạc của tôi?"

Cố Cách Cách cũng theo ngân giọng, vô tội giải thích: "Đồ của cô vừa lúc xuất hiện ở trong phạm vi thị giác của tôi, nên chưa thể tính là rình coi được?"

Miêu Tư Lý: "…"

Cố Cách Cách dừng lại một chút, nói tiếp, "Nếu tôi không có hoa mắt, trong tấm ảnh hai người đó một người không phải tôi sao? Không biết cái này có tính là xâm phạm quyền chân dung không?"

Miêu Tư Lý: "…"

Bất kể là đánh lộn hay giảng đạo lý, Cố Cách Cách vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong, còn Miêu Tư Lý vẫn luôn là kẻ ở dưới.

Cố Cách Cách mang theo tư thế thắng lợi rời khỏi văn phòng Miêu Tư Lý, không quên quay đầu lại nói: "Thầy Lý Tôn Ngô của tôi nói, không nên đặt sách của ông ấy ở nơi thấy được, như vậy sẽ dễ dàng bị người khác trạc phá tâm cơ."

Miêu Tư Lý nhìn theo bóng lưng của nàng đến khi biến mất sau cánh cửa, ánh mắt mới dời đến quyển sách có ba chữ vàng Hậu Hắc Học cực lớn bên cạnh Computer…

(Hậu Hắc Học của Lý Tôn Ngô là một cuốn sách viết về những suy nghĩ của mình về những kẻ mặt dày tâm địa đen tối được gọi là anh hùng hào kiệt thời xưa trong xã hội TQ. Chữ "Hậu" có nghĩa là "Dày" và được viết rõ là "Mặt dày"; Chữ "Hắc" là "Đen", cũng được viết rõ là "Tâm đen" hay "Tâm can đen tối". Đọc sách đó có thể học được rất nhiều chiêu của kẻ mặt dày mà vẫn chiến thắng như những quân tử)

—————————

P/S: Mắt hoa quá nên mình chưa sửa chính tả được. Nếu có lỗi thì bỏ qua nha.

Giải thích một số từ:

Hủ nữ: chỉ những fan girl mê đọc đam mỹ

Hoa niên công hay đại thúc thụ = công nhỏ tuổi x thụ lớn tuổi

Phúc đen công hay ngạo kiều thụ = công tinh ranh xấu xa x thụ chảnh chọe

Quỷ súc công hay vạn năm thụ = công bá đạo x thụ mềm.