Chương 18

Hỏi: Phương pháp tốt nhất để xoa dịu thất tình là gì?

Đáp: Phát tiết.

Lại hỏi: Nếu không phát tiết được, còn bị biệt khuất sẽ có hậu quả thế nào?

Đáp: Đứt kinh mạch mà chết.

Cố Cách Cách vì trách nhiệm với sinh mệnh như hoa của mình, quyết định không nhẫn nhịn thêm, nếu không vùng lên chỉnh tiểu quỷ kia, nàng sẽ thực sự biến mình trở thành nhẫn giả! (Đại sư nhẫn nhịn)

Đây là tuần đầu tiên từ khi Cố Cách Cách trở thành gia sư của Miêu Tư Lý, sau đủ các loại trò đùa giỡn nhàm chán vô lại, núi lửa cuối cùng phun trào vùng lên phản kháng, từ trước tới giờ đều là nàng khi dễ người, khi nào thì đến phiên người khi dễ nàng, Miêu Tư Lý, cô nhất định phải chết!

"Miêu Tư Lý, đi ra ăn cơm."

Cố Cách Cách ngoại trừ làm gia sư cho Miêu Tư Lý, còn kiêm thêm cả chức đầu bếp cho nàng, bởi vì Miêu Nhã không ở nhà, nếu không làm cơm Cố Cách Cách hoặc là đi ra ngoài ăn, hoặc là chịu đói, trông cậy vào tiểu thư Miêu Tư Lý mười ngón không dính xuân thủy xuống bếp, trừ phi nàng muốn hại dạ dày mình.

Hơn nửa ngày, Miêu Tư Lý mới mặc áo T-shirt ngắn cùng quần bãi biển, nhìn giống như người rì rì bước từ phòng ra, bộ dạng lười nhác hoàn toàn chẳng giống một tiểu cô nương mười tám.

"Trốn ở trong phòng nửa ngày, không phải là trộm xem phim người lớn chứ? Cô còn chưa tới sinh nhật mười tám tuổi đâu, vẫn là thuộc vị thành niên." Cố Cách Cách vừa bày bát đũa vừa nói.

Miêu Tư Lý cắt một tiếng: "Cô yên tâm, tôi nếu có xem cũng sẽ không quên gọi 'Người trưởng thành' Cố lão sư một tiếng, để cùng nhau xem." Sau khi ngồi xuống, chứng kiến một bàn đồ ăn mắt lập tức choáng váng.

Trứng hấp thịt băm, trứng xào ớt xanh, trứng chiên cuộn, canh trứng cà chua, ngay cả cơm cũng là cơm chiên trứng.

Miêu Tư Lý đen mặt: "Cô có cừu oán với trứng sao?"

Mặc dù đang là mùa hè, nhưng Cố Cách Cách lại cười đến dạt dào xuân ý: "Không có a, tôi chỉ là lên mạng tra được, nói ăn nhiều trứng có thể tăng cường thèm ăn, cường thân kiện thể, trì hoãn già cả, đúng rồi, nữ nhân ăn còn có thể chữa trị kinh nguyệt không đều (…Thật vậy chăng?)."

Miêu Tư Lý mặt càng thêm đen: "Tôi không ăn trứng."

Tôi đương nhiên biết cô không ăn trứng, trong thực đơn mẹ cô để lại cho tôi, hàng cấm thực đầu tiên chính là trứng, ở phía dưới còn cả dãy dài, tấm tắc, người kén chọn như vậy chưa từng gặp qua, xin hỏi, ngoài cơm ra (Cơm còn phải là cơm tẻ, không được pha tạp bất kỳ gì bên trong), cô còn ăn được cái gì?

Cố Cách Cách ra vẻ kinh ngạc nói: "A? Cô không ăn trứng? Sao lại không nói sớm đây, tôi đã mua cả một hòm trứng về, chuẩn bị tuần này dùng trứng để làm đồ ăn."

Miêu Tư Lý ném đũa "Ba" một tiếng lên bàn, dỗi nói: "Không ăn." Rồi trở về phòng với tốc độ nhanh gấp nhiều lần lúc đến, đập cửa vang trời.

Cố Cách Cách uống một ngụm canh trứng, cười đến vui sướиɠ tràn trề, tiểu quỷ, còn chưa đủ kinh nghiệm đấu với tôi đâu, còn không quên qua cánh cửa kêu vào bên trong: "Miêu Tư Lý, buổi tối chúng ta ăn cháo trứng."

Trong phòng vang lên một tiếng, không biết là đập đầu vào tường hay là người từ trên giường lăn xuống đất đây.

Cố Cách Cách cười càng vui vẻ.

Đói bụng một ngày, vào giờ cơm chiều Miêu Tư Lý cuối cùng vẫn ra khỏi cửa, mặt đã muốn biến thành Bao Công, không biết là vì tức giận hay là đói.

Cố Cách Cách múc thêm một chén cháo trứng đặt trước mặt nàng, rất tri kỷ nói: "Đói bụng không, ăn nhiều một chút."

Miêu Tư Lý nhìn thấy vạt trứng trong chén cháo mà chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, nhưng cả một ngày chẳng ăn chút gì bụng cũng nhộn nhạo, vẫn là cầm lấy thìa đưa cháo vào miệng, nhìn giống như không phải là đang ăn trứng, mà là ăn thạch tín. Đương nhiên Miêu Tư Lý tình nguyện ăn thạch tín cũng không nguyện ăn trứng, sau khi nén xuống phản cảm uống xong một chén cháo, nhìn thấy Cố Cách Cách đang nhịn cười đến thở không ra, rốt cuộc biết hóa ra là nàng cố ý chỉnh mình.

Đang định phát tác thì nữ nhân cười đến không tim không phổi đó đột nhiên khóc, đầu tiên chính là yên lặng rơi lệ, sau thành gào khóc thật to. Miêu Tư Lý nhìn mà choáng váng, tôi còn chưa tính sổ với cô, tại sao đã khóc trước vậy?

Miêu Tư Lý đứng dậy cầm hộp khăn giấy nhét vào tay nàng, giọng ngượng ngùng hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Cố Cách Cách hai mắt đẫm lệ liếc nàng một cái, rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi của mình: "Bị ủy khuất, khóc không được sao."

Miêu Tư Lý không nói nhìn nàng: "Hôm nay là tôi bị cô trêu cợt được không, tôi đói bụng một ngày còn phải ăn món trứng chán ghét, tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì a?"

Lời vừa thốt ra, lại càng khiến Cố Cách Cách tức giận, đứng bật dậy trạc bả vai Miêu Tư Lý, đằng đằng sát khí nói: "Vốn thất tình đã đủ không hay ho, còn bị tiểu thí hài chưa dứt sữa như cô khi dễ, cô nói tôi có biệt khuất không? Tôi trêu cợt cô bất quá chỉ là cho cô ăn trứng, còn cô lại như thế nào trêu cợt tôi? Ngày đầu tiên thả ếch xanh trong túi xách, ngày thứ hai cắt quần tôi thành váy, ngày thứ ba đêm khuya nhốt tôi ngoài cửa hai giờ, hôm trước giúp tôi tu Computer, ngày hôm qua lại giúp điện thoại của tôi tắm rửa, cô không thể để tôi sống yên ổn được một ngày sao! Cô có nhiều tinh lực biến đổi thủ đoạn đa dạng gây sức ép tôi như vậy, sao không đem phần tâm tư đó đặt lên sách vở, đèn l*иg đỏ cô cầm mỗi cuối cuộc kỳ thật sự làm tôi lóa mắt! Còn nữa, nhìn bộ dạng cô xem, chán chường như kẻ lang thang, cô tưởng đây là xu hướng sao? Tôi cho cô biết, chỉ như vậy mà cô đòi lên đại học, chỉ là mơ mộng hão huyền, Đại La thần tiên cũng chẳng cứu nổi cô, cô nói cho mẹ cô một tiếng, tỷ tỷ tôi đây mặc kệ, phần tội này ai thích nhận thì nhận đi."

Cố Cách Cách mỗi lần trạc vào bả vai, Miêu Tư Lý lại lui về sau một bước, đến khi Cố Cách Cách như súng máy nói liên hoàn xong, Miêu Tư Lý cũng đã bị bức đến góc tường, không đường thối lui.

Tưởng rằng Miêu Tư Lý sẽ thẹn quá hóa giận mắng trở về, kết quả nàng chỉ cười cười nói: "Cô thật giống mẹ tôi."

Cố Cách Cách phát tiết xong, trong lòng cũng đã thoải mái hơn nhiều, tức giận nói: "Đừng, tuổi tôi không lớn như vậy."

Miêu Tư Lý giải thích: "Ý của tôi là, cô giống bà ấy đều thích nói lời ác độc, ngày nào đó hai người có thể cùng phân thắng bại."

Cố Cách Cách khoát tay áo: "Vẫn là quên đi, chỉ cần hơn cô là được rồi."

Đến khi hai người trở lại sô pha, Miêu Tư Lý mới nói: "Chẳng thể trách từ ngày đầu tới bộ dạng cô đã như thất hồn lạc phách, hóa ra là thất tình. Kỳ thật tôi trêu cô cũng vì muốn chọc cô vui vẻ thôi, cô nói cô bộ dạng xinh đẹp như vậy, mà cả ngày khuôn mặt khổ qua, Tây Thi cũng biến thành Đông Thi, vậy không phải bỏ phí của trời sao!"

Lời nịnh nọt ai chẳng thích nghe, tâm tình Cố Cách Cách lập tức hảo hơn nhiều, vỗ vỗ bả vai của nàng, khen ngợi: "Xem thành ngữ cô dùng cũng thực chuẩn xác, bỏ phí của trời, rất thông minh nha, vì sao không chịu hảo hảo học tập?"

"Trước đừng nói chuyện của tôi, nói của cô đi, thất tình sao? Nhìn bộ dạng cô dường như rất thống khổ, là cô đá người hay người đá cô?" Miêu Tư Lý vẻ mặt tò mò hỏi.

Vô nghĩa, tôi đá người ta còn gọi thất tình sao? Bất quá Cố Cách Cách vì mặt mũi vẫn là trợn mắt nói lời bịa đặt: "Theo tư chất của tôi, đương nhiên là tôi bỏ hắn."

"Nga, bạn trai của cô làm chuyện thực xin lỗi cô, nên cô mới chia tay với hắn?"

"Ân." Nghĩ đến tình cảm hai năm của nàng cùng Hứa Minh Huy cứ như vậy tan biến, tâm tình Cố Cách Cách lại trầm.

Miêu Tư Lý đột nhiên hỏi: "Cô cùng hắn đã làm yêu chưa?"

Cố Cách Cách lập tức dùng ánh mắt đặc biệt khinh thường nhìn nàng.

Miêu Tư Lý bị nàng nhìn chằm chằm khó hiểu hỏi: "Sao vậy, tôi hỏi cái gì không đúng sao?"

Cố Cách Cách dùng hai ngón tay vẽ ra một khoảng cách nhỏ: "Cô có thể nói chuyện kín đáo một chút không, vị thành niên."

"Nha." Miêu Tư Lý suy nghĩ một chút, rồi lần nữa hỏi: "Cô cùng hắn đã ăn nằm với giường chưa?"

Cố Cách Cách phun ra một ngụm tiên huyết, giáo dục bây giờ thật là quá kém, dạy dỗ nhi đồng thành cái dạng gì, lắc đầu nói: "Chưa, bất quá nam nhân đáng chết kia cùng người khác lên giường, còn làm to bụng người ta."

Miêu Tư Lý xoa huyệt Thái Dương, bình tĩnh nói: "Nhìn bộ dạng phải chết không sống của cô, tôi còn tưởng rằng tên tiện nam kia làm cô lớn bụng, một cước đạp không phải xong chuyện sao, cô cần gì phải vì hắn hao công tốn sức."

"Cô nói thật nhẹ nhàng, hắn là mối tình đầu của tôi, chúng tôi yêu đương hai năm, sao có thể nói quên liền quên, thơ tình hắn viết tôi vẫn còn cẩn thận giữ gìn nha, mỗi lần xem đều cảm thấy đau lòng, sau này chẳng còn ai viết thơ đẹp như vậy cho tôi nữa." Nét phiền muộn trên mặt Cố Cách Cách càng đậm.

"Vậy thơ ở đâu? Tôi xem xem."

"Trong điện thoại." Cố Cách Cách đột nhiên trợn to hai mắt, "Điện thoại di động của tôi!" Vọt tới ban công, nhìn chiếc điện thoại đã bị tách thành tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy), đây đương nhiên là kiệt tác của Miêu Tư Lý, ngày hôm qua nàng bỗng nhiên tâm huyết dâng trào giặt quần áo, kết quả điện thoại di động của Cố Cách Cách cũng được giặt theo, lắp ráp lại, màn hình như cũ vẫn đen.

"Tôi đã đặt mua một chiếc trên mạng giúp cô rồi, ném chiếc này đi." Miêu Tư Lý cũng đi theo, mở cửa sổ, ghé vào ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Cố Cách Cách khóc không ra nước mắt: "Nhưng thơ của tôi…"

"Người cũng mất, còn cần thơ làm gì?" Miêu Tư Lý vẫn chưa quay đầu lại, giống như đang nói chuyện cùng không khí.

Cố Cách Cách cũng ghé vào bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng nói: "Nhìn hành động của cô rất trẻ con, nhưng mấy câu nói vừa nãy lại giống như người trải qua tang thương, tuổi còn nhỏ mà hệt như đã trải qua sóng to gió lớn!"

"Vậy sao? Mười tám tuổi đã là lớn rồi, lớn đến có thể làm rất nhiều việc." Thanh âm của Miêu Tư Lý xa xôi mà thâm thúy, thể hiện sự lão luyện quá tuổi của nàng.

Cố Cách Cách thật sự có chút không nắm bắt được, còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã bị Miêu Tư Lý gắt gao nắm lấy.

Miêu Tư Lý giống như được học qua đổi mặt, bộ dạng vừa mới còn là thế ngoại cao nhân, giờ lại biến lại trở thành tiểu cô nương mười tám tuổi, vẻ mặt hưng phấn nói: "Không phải cô nói mình thất tình sao, tôi dạy cho cô một cách, cam đoan cô có thể quên hết phiền muộn."

"Cách gì?" Cố Cách Cách chỉ ra ngoài cửa sổ, "Không phải cô nói tôi nhảy từ nơi này xuống chứ? Như vậy có thể quên phiền não, bất quá mạng nhỏ cũng chơi xong, người nam nhân kia còn không đáng tôi vì hắn tự tử."

Miêu Tư Lý: "Những lúc tôi phiền lòng, thích nhất là chạy đến sân thượng hô to lên trời, sau khi kêu rồi, tâm tình sẽ tốt hơn."

"Thật không vậy?" Cố Cách Cách vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, "Đứng ở đây kêu chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Miêu Tư Lý nghiêng qua liếc nàng một cái: "Nếu cô không sợ bị người ở tầng đối diện ném trứng, cô có thể thử."

Cố Cách Cách: "…"

"Lên sân thượng dùng thang máy không phải tốt sao, tại sao phải đi thang bộ?" Cố Cách Cách bị Miêu Tư Lý kéo đi thang bộ, mới bò lên được hai tầng đã thở dốc bước đi không nổi, bất mãn hỏi.

"Cô không thấy đi thang bộ cũng là một loại phát tiết sao?"

"Tôi chỉ cảm thấy đó là tự ngược."

"Hiệu quả cần cũng đúng là thế, như vậy mới có thể càng thêm oán hận kẻ đáng ghét trong lòng cô."

"Hình như là vậy, quả thật là hận hơn… Bất quá, tôi muốn hỏi một chút, tòa nhà này có tất cả bao nhiêu tầng?"

"30."

"Nhà của cô là tầng mấy?"

"10."

"…"

Thở hổn hển bò lên sân thượng, quả nhiên có cảm giác vô cùng tuyệt vời, lại vừa được nhìn thấy cảnh vật trên cao.

Miêu Tư Lý chỉ vào xa xa nói: "Kêu đi, hô lên lời trong lòng cô muốn nói nhất."

"Như vậy thật sự được sao?" Cố Cách Cách vẫn không tin tưởng.

"Thử đi sẽ biết."

Cố Cách Cách làm một tư thế trung bình tấn, hai tay tạo thành hình chiếc loa, hô to: "Hứa Minh Huy, anh đi chết đi!" Những buồn phiền tích tụ trong ngực theo tiếng hô này quả nhiên giảm đi không ít, kinh hỉ nhìn Miêu Tư Lý, "Thật sự có hiệu quả."

Miêu Tư Lý cười nói: "Không lừa cô mà, kêu tất cả những lời cô muốn mắng ra hết đi, ngày mai cô sẽ khôi phục bình thường."

Vì thế Cố Cách Cách bắt đầu từ Hứa Minh Huy, cứ như vậy ân cần thăm hỏi đến ba đời nhà hắn, nhân sinh lập tức trở thành tốt đẹp.

Miêu Tư Lý cũng kéo ra một tư thế, cất giọng: "Vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi, tâm tình cô đã tốt hơn chưa —— "

Cố Cách Cách cũng theo hô lớn: "Tốt hơn nhiều! Tiểu quỷ trang khốc bên cạnh tôi, cô có điều gì phiền lòng vậy —— "

"Sau này sẽ nói cho cô biết —— "

Trong màn đêm thanh âm kéo đi thật dài.