Chương 1

Nữ nhân ba mươi như bã trà, hai mươi tám có lẽ là trà qua đêm đi!

Khi nàng nhìn vào gương trang điểm, phát ra cảm thán như vậy. Tóc vừa ngủ dậy rối bời, làn da hơi vẻ khô nứt, khóe mắt có chút da lỏng, còn đây là gì? Nếp nhăn! Không ngờ là nếp nhăn!

Giật mình, cô hoàn toàn thanh tỉnh, hai mươi tám tuổi thực sự đã già sao?

Lần lượt bày ra từng đồ trang điểm, ước chừng hơn nửa giờ sau, một khuôn mặt được trang điểm tinh tế hoàn mỹ xuất hiện trước gương, lúc này cô mới vừa lòng gật đầu, nhìn thoáng qua mười ngón tay thon dài, từ nội tâm phát ra một câu: "Bảo bối, sau này toàn bộ đều nhờ các ngươi!"

Trước đây nàng là một nhà trang điểm, bất quá từ hôm nay nàng chính thức trở thành một thành viên của MUMU, tuy chỉ là quản lý bán hàng của dòng sản phẩm AK, nhưng cũng đủ tiện sát người bên ngoài, MUMU là một công ty mỹ phẩm lớn, dù chỉ là nhân viên bán hàng ở quầy kinh doanh, cũng đều có thể tự hào khoe với người khác, tôi làm việc ở MUMU đấy! Cho nên tiến vào MUMU luôn là mục tiêu phấn đấu của nàng từ khi bước chân vào nghề này, lăn lộn suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng được như nguyện.

Nhiều năm từ vợ ngao thành bà, đúng là chẳng phải dễ dàng, cô nhịn không được cảm thán: "Mùa xuân cuối cùng cũng tới!" (ý là từ con dâu trở thành bà nội)

Vừa cảm khái xong, di động cũng vô cùng ăn ý vang lên: "Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào…"

Nhạc chuông kinh dị như vậy chỉ thuộc về một người, một người mà cô vừa yêu vừa hận, tức khắc có xúc động muốn đâm đầu chết, quét quanh một vòng, ngoại trừ chiếc gương trước mặt, chỉ còn lại bồn cầu rắn chắc, cố gắng nhịn xuống ba giây, xua đi ý niệm tội ác trong đầu. Không phải cô sợ đυ.ng đầu chết, mà là sợ làm hỏng lớp trang điểm sáng nay, đây chính là lễ vật đầu tiên cô mang đến công ty mới, ở công ty mỹ phẩm, nhất là công ty mỹ phẩm hàng đầu, trang điểm quan trọng hơn nhan sắc.

Run run bắt máy, một giọng nói trung khí mười phần vang lên: "Cách Cách!"

Cô: "…"

Đúng vậy, cô tên Cố Cách Cách, tuy đã gọi hai mươi tám năm, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn muốn lộn ruột, nói đến tên này còn có cả điển cố.

Nghe kể rằng, ông nội Cố Cách Cách nói dòng họ Cố gia vốn là con cháu hoàng tộc Mãn Châu (Cố Cách Cách: hoàng tộc không có họ Cố, ông nội: …Còn chưa nói xong), tổ tiên bọn họ Cố Trọng Hỉ là trợ thủ đắc lực được Vương gia hoàng tộc Bác Nhĩ Tế thị yêu quý, Vương gia coi trọng Cố Trọng Hỉ, còn đem Nhã Giai Cách Cách gả cho, từ đó về sau gia tộc có huyết mạch vương thất…

Sự thật là, ông nội Cố Cách Cách một mực muốn được bồng cháu đích tôn, tiếc rằng bụng mẹ Cố Cách Cách không chịu thua kém, năm năm sinh liền ba khuê nữ, sau khi sinh xong Cố Cách Cách thì bị thương thân mình, không thể sinh tiếp.

Cố lão gia lúc sắp chết cũng không nhắm mắt, luôn luôn kêu "Ca ca, ca ca", ca ca ở thế hệ trước chính là ý chỉ cháu trai, cuối cùng ôm hận mà chết.

Vì thế Cố Cách Cách sau hai năm bị kêu Tiểu Tam, cuối cùng có được chính tên mình là Cố Cách Cách, Cách Cách lấy hài âm từ "Ca ca", với mong muốn an ủi hồn thiêng lão nhân gia trên trời…

Từ sau khi có cái tên gây chú ý đó, bắt đầu từ lúc đi nhà trẻ, Cố Cách Cách đến đâu cũng thành tiêu điểm, mặc ai thấy cô cũng nói: "Ôi, Cách Cách đến rồi!" Tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Điện thoại là ba gọi tới, nói hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, tiệc mừng thọ ở Tam Nguyên Kiều, tối đừng tới trễ.

Thế nào cần ông nhắc nhở, Cố Cách Cách đương nhiên biết hôm nay là ngày quan trọng, ba tháng nay cô chưa từng về nhà.

Trong ba người con gái, cô ở gần nhất, chị hai ở xa nhất, gả đến Thâm Quyến, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà. Ngược lại chị ba gả cho dân bản xứ, chỉ vì công tác của anh rễ thay đổi, cả nhà phải dọn đi Thượng Hải, cũng ít khi trở về.

Còn cô là út trong nhà, vẫn chưa lấy chồng, về tình về lý hẳn phải ở bên cạnh hai người già, nhưng cô thật sự không chịu nổi việc lải nhải như máy bay oanh tạc hàng ngày, cùng quá nhiều tiệc xem mắt, cuối cùng vào một đêm đen gió lớn, tiền trảm hậu tấu chuyển nhà.

Mẹ cô sau khi biết được, thiếu chút nữa cầm lấy con dao đuổi theo cô, may mà có ba cô ngăn lại, mới không xảy ra thảm kịch gia đình.

Cố Cách Cách vẫn còn trong trạng thái mơ màng, đầu dây bên kia đã đổi người nói, thanh âm của lão thái thái xuyên qua điện thoại, đâm thẳng vào màng nhĩ cô: "Cố Cách Cách, Cố Tiểu Tam, tôi cho cô biết, nếu hôm nay cô không mang đàn ông trở về, đêm nay mẹ cô sẽ treo cổ tự sát!"

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tối nay là sinh nhật chồng mẹ, mẹ lại bảo con mang đàn ông về, như vậy làm sao công đạo!" Cố Cách Cách nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại lên vai, vừa đổi giày, vừa nói chuyện cùng lão thái thái.

"Cô đừng có xuyên tạc ý tứ của tôi, con trai chị hai cô đã vào lớp một, con gái chị ba cô cũng lên mẫu giáo, chỉ có cô vẫn còn độc thân, ngay cả bạn trai cũng đều không có, cô để tôi với ba cô nóng nảy đến bạc tóc đầu, có phải cô quyết tâm muốn hai lão nhân chúng tôi lo chết phải không?"

"Mẹ, ngài nói lời này không được, điều này sao có thể oán con? Lúc trước con mang Tiểu Hứa về cho ngài xem, sợ là ngài đã sớm quên thái độ của mình lúc đó, vậy con giúp ngài nhớ lại, nói gì mà không cho phép yêu sớm, còn lớn đánh chim uyên ương, hảo nha, con nghe lời mẹ, làm con gái ngoan, làm nhiều năm như vậy, hảo mầm sớm bị người ta lĩnh về làm ba, còn lại toàn không đứng đắn để cho con tuyển, ngài bảo con vừa mắt nổi sao? Chính là vào được mắt con, cũng không vào được mắt ngài, bây giờ còn phải nghe ngài oán hận, ngài nói con oan hay không a?"

Lão thái thái nghe nàng nói vậy, khẩu khí quả nhiên giảm xuống:

"Cách Cách, nói đến việc này, năm đó mẹ có chút quá, nhưng chẳng qua vì muốn tốt cho con thôi, con nói xem con mới là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, bị người ta hãm hại phải làm sao đây, nói đến tên Tiểu Hứa kia, cần bộ dạng không bộ dạng, cần thân cao không thân cao, gia thế cũng chẳng tốt, mẹ làm sao cam lòng để con yêu hắn?"

"Nhưng người ta có tài." Cố Cách Cách liếc mắt, nhưng nghĩ đến lão thái thái cũng nhìn chẳng tới, lại nói, "Nói ngài cũng đừng hối hận, ngài không vừa mắt Tiểu Hứa, nhưng người ta giờ cùng bạn mở công ty, chính mình trở thành ông chủ, nghe nói tài sản cũng hơn ngàn vạn, nếu lúc trước khuê nữ ngài theo hắn, bây giờ đã là lão bản nương (vợ ông chủ, bà chủ) rồi, thế nào còn phải như bây giờ dầm mưa dãi nắng đi làm, nhưng thôi quên đi, ngài là mẹ con, con làm sao có thể oán ngài?"

"…" Đầu bên kia di động hoàn toàn im lặng.

Cố Cách Cách tựa như có thể nhìn thấy vẻ mắt tiếc hận của lão thái thái, tâm tình lập tức vui hẳn lên. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến Tiểu Hứa, lão thái thái mới không phản bác được cô.

Bước xuống gara dưới lầu, chiếc Tiida màu đỏ lẫn trong hàng xe có vẻ đặc biệt chói mắt, những đường nét được thiết kế lưu loát sống động, Cố Cách Cách vừa nhìn thấy liền thích ngay, quyết định lập tức mua về. Nên Cố Cách Cách ngoài yêu chính mình, yêu nhất cũng chính là nó, ngồi vào ghế lái nịt chặt dây an toàn:

"Mẹ, con bị muộn làm rồi, buổi tối gặp muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngài đấy, vậy nhé, con cúp máy đây, tạm biệt." Không đợi lão thái thái trả lời, liền ngắt đi động, nhấn ga đi.

Nhưng Cố Cách Cách cũng chẳng thanh tĩnh được bao lâu, xe vừa vào quốc lộ di động lại vang lên lần nữa, là chị hai Cố Vân, khỏi cần nghe cũng biết chị ấy muốn nói gì, người trong Cố gia vĩnh viễn chỉ có chủ đề đó, chẳng qua là lão thái thái thích nói thẳng, chị hai so với lão thái thái có văn hóa hơn, dùng chiến thuật vòng quanh, bất quá đều chỉ đổi thang chứ không đổi thuốc. (cách thức khác nhưng mục đích là một)

"Em gái, chị cùng Đa Đa vừa đến sân bay, mới gặp cả nhà em ba, em ba muốn chị hỏi em một chút, buổi tối mấy người trở về?" Thanh âm chị hai cũng giống như người, lúc nào cũng rất ôn nhu, làm cho người nghe giống như được tắm gió xuân vậy.

"…" Cố Cách Cách vốn muốn nói một người trở về, nói đến bên miệng lại nuốt xuống, chị hai chị ba khó được về nhà một chuyến, nói là chúc thọ lão nhân, kỳ thật cũng là muốn xem em gái yêu của các cô tình cảm lúc này thế nào, lão thái thái ở nhà đòi chết, lão nhân hôm nay mừng thọ, không thể chỉ vì cô mà mất hứng.

Trên TV không phải có thuê bạn gái về nhà ăn tết sao? Vậy cô cũng mượn bạn trai về nhà chúc thọ là được, nghĩ vậy, liền nói: "Hai người."

"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nữ cao, đúng là chị ba Cố Nguyệt: "Em gái, vậy chị cùng chị hai sẽ chờ."

Cố Cách Cách dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị thanh âm của chị ba làm cho hoảng sợ, lại một lần nữa chứng minh thanh âm quả nhiên tỷ lệ thuận cùng với chiều cao. Theo như lời lão thái thái, ba chị em các cô đều có nét đặc sắc riêng, lão đại thanh hảo, lão tam nhan hảo, lão nhị thì hai cái đó không tính, chỉ còn lại được chiều cao, vóc dáng cao một chút kỳ thật cũng không sao cả, nhưng là nữ nhân mà đến 1m75, quả thật không thể nói nổi, so với lão nhân còn cao hơn.

Cố Cách Cách mặc dù cũng là 1m68, nhưng đứng trước mặt nàng vẫn rõ ràng cách biệt, Đại tỷ lại càng thấp bé, chỉ có 1m60. Cho nên khi cả ba cùng đi ra ngoài, căn bản chẳng giống một mẹ sinh ra, may mắn duy nhất chính là, dung mạo cả ba coi như là giống, bằng không lão nhân cũng sẽ cho rằng, lão thái thái lúc tuổi còn trẻ hồng hạnh xuất tường. (nɠɵạı ŧìиɧ)

Liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến chín giờ, thời gian vừa hảo, là nhân viên mới đương nhiên không thể tới trễ, nhưng cũng không cần phải đến quá sớm, để tránh lưu lại ấn tượng ra vẻ với người ta. Lái xe vào gara dành riêng cho MUMU, từng hàng xe nhãn hiệu nổi tiếng thiếu chút nữa làm lóa mắt Cố Cách Cách, nàng vốn là một người yêu xe, nhìn thấy nhiều xe tốt như vậy, nước miếng thiếu điều chảy ra. Đất của MUMU toàn hoàng kim sao? Xe của nhân viên cũng sa hoa như vậy!

Chạy đến cuối mới thấy một vị trí trống, vừa muốn lái vào đã bị cắt ngang bởi một chiếc… Ách… Xe máy?

Tuy với xe máy Cố Cách Cách không phải thực hiểu biết, nhưng nàng lại biết cỗ xe trước mặt này, đây chính là chiếc BMW R1200C mà Dương Tử Quỳnh và Pierce Brosnan đã dùng để chạy trốn trong phim điệp viên 007 《Tomorrow never dies》, bề ngoài rất nặng kim loại, lộ ra nồng đậm hương vị cổ, mà lại không kém thời trang, tuy là xe máy nhưng giá trị lại hơn cả chiếc Tiida nàng lái.

Bất quá…

Lái hảo xe mà chẳng biết lễ phép sao? Ít nhất cũng phải biết cái gì gọi là đến trước đến sau chứ!

Người lái xe máy chẳng thèm để ý đến Cố Cách Cách, theo lối không bị chắn chui vào chiếm lấy vị trí đỗ xe duy nhất kia.

Cố Cách Cách hạ cửa sổ, hướng người đó hô: "Này, cô chiếm vị trí xe của tôi!"

Người lái xe máy không nói gì, dựng xe, tháo mũ, lấy kính đen từ trong túi xách ra đeo vào, rồi mới quay đầu lại. Gương mặt vốn là không lớn, còn bị chiếc kính râm tối đen như người mù che hết phân nửa, cứ như vậy nhìn Cố Cách Cách, rồi chỉ lên mặt đất nói: "Trên này viết tên cô sao?"

Cố Cách Cách cứng họng, ngay cả gara nhà mình cũng chẳng viết tên, huống chi đây là lần đầu cô đến MUMU, không trả lời, cũng không xuống xe, đem người không lễ phép trước mặt cao thấp đánh giá một phen. Áo da màu đen ôm sát, bên trong là áo full mỏng, phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài, cùng đôi bốt đen cao tới đầu gối. Một nữ nhân xinh đẹp mạnh mẽ, chỉ cần như vậy cũng đủ hút ánh mắt người, cố tình còn thêm mái tóc đỏ chói mắt, uốn sóng kéo dài đến hông, bộ dạng hung hăng vênh váo, chẳng trách sẽ đi BMW R1200C, cũng như bá đạo như vậy.

Nữ nhân tóc đỏ không chút để ý, để mặc Cố Cách Cách đánh giá chính mình, còn lòng dạ giả dối mở miệng hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ không?"

Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa, cũng chẳng có thời gian mà tranh cãi với người này. Cố Cách Cách nhìn quanh một chút, thấy dường như ở trong góc còn một vị trí đậu xe, khi lái tới gần mới thấy đã có xe rồi, chẳng còn cách khác, không lẽ lái xe ra ngoài đậu.

Mà thời gian cũng không còn nữa, nếu không thật sự đến muộn. Lúc này mới có chút hối hận, đáng ra nên đi sớm hơn, cũng tại sáng sớm đã bị quấy rầy điện thoại.

Kỹ thuật lái xe của Cố Cách Cách coi như không tệ, vị trí nhỏ hẹp như vậy nàng cũng chen được vào, chính là…

"Kétt—t", mặt Cố Cách Cách tối sầm, xe quệt vào vách tường, vội vàng xuống xe, quả nhiên cửa xe xát vào vách tường xước một khối, đau như cắt thịt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nữ nhân tóc đỏ kia: "Quay lại sẽ tìm cô tính sổ." Rồi lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cửa thang máy, dù cô đang đi giày cao gót 10 phân.

Nữ nhân tóc đỏ nhìn theo bóng lưng cao gầy yểu điệu đó, rốt cuộc tháo kính râm xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười. Cố Cách Cách, cuối cùng chị đã tới, tính ra cũng là hai mươi tám tuổi rồi, dường như so với trước càng thêm hấp dẫn mê người!

Đi đến nơi Cố Cách Cách đậu xe, nhìn vào cửa xe vừa bị cạo xước, chậc chậc hai tiếng rồi ngồi xuống, làm chút tiểu xảo lên xe…