Chương 4
Trở lại phủ Đông vương, tất cả đều ở trong dự tính.
Nhất cử nhất động ở phủ Đông vương, đều được giáo chủ Bạch Liên giáo - Phượng tỷ nắm giữ.
Ngày đó người mà Bạch Liên giáo phái giám sát ở phủ Đông vương, nhìn thấy một đám ma ma phủ Đông vương vây lại tiểu cách cách trong cái sân cũ, mới có thể lợi dụng chuyện tiểu cách cách trượt chân rơi xuống giếng, để Trân Châu thuận lợi trở lại vương phủ.
Cũng may Bảo Tần rất là hợp tác, nếu như không có Tiểu Bảo Tần, dù Phượng chủ tử bày ra cuộc cờ tuyệt diệu hơn, thì chuyện trở lại phủ Đông vương cũng không thể thuận lợi như vậy.
Nhưng sinh mệnh nhỏ này sao mà vô tội?
Lúc ấy nàng chán ghét bối lặc Duẫn Đường làm huynh trưởng, mà không bảo vệ muội muội yếu đuối. Hắn máu lạnh, vô tình, thật khiến người ta thất vọng đau khổ đến tận xương.
Kể từ lần trước Bảo Tần ngã vào trong ao, hắn không hề phản ứng, càng làm cho nàng khẳng định ý tưởng này.
Hiện nay, biết rõ nàng là trộm, hắn cũng nguyện ý giữ nàng lại?
Như hắn nói, hắn biết nàng không đơn giản như vậy, động cơ hắn giữ mình lại, cũng không hề đơn thuần.
Tính tình một người không thể nào thay đổi ở trong thời gian ngắn, Trân Châu không tin, hắn thậtsẽ không hề phòng bị mà giữ lại mối họa như nàng.
"Cốc cốc."
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, cắt đứt sự trầm tư của Trân Châu.
"Người nào?"
"Là ta."
"Có chuyện gì sao? Bối lặc gia?"
Nàng không tiến lên mở cửa.
Mới lại kéo ống quần lên ở trong phòng xức thuốc, lúc này không thích hợp có người quấy rầy.
Nàng không mở cửa, cửa lại bị đẩy ra, Trân Châu đã sớm hiểu, cái cửa gỗ mỏng không ngăn được nam nhân khí phách này.
Thô lỗ đẩy cửa ra xong, vẻ mặt của nam nhân rõ ràng không vui. "Đêm qua ngươi đi đâu?" Hắn vừa vào cửa liền chất vấn.
Hắn đã thay áo khoác màu xanh, cử chỉ anh tuấn phóng khoáng, mà khí phách, lại có vẻ như chuyện.
Vội bỏ ống quần kéo cao xuống, Trân Châu xoay người lại rót một ly trà, tự mình uống.
"Trong quán rượu chúng ta hát rong, có một lão bá mù kể chuyện cổ tích. Ông ấy thường nói, hái hoa tặc trong truyền thuyết thường đều có công phu giỏi, ban đêm bọn họ sẽ mặc áo đen, ra vào như đối mặt chỗ không người."
"Ngươi đang chơi trò xiếc gì?" Hắn nheo mắt, giọng điệu rõ ràng không nhịn được.
"Bối lặc gia ra vào khuê phòng của ta như chỗ không người, bá đạo anh minh, quả thật còn thần kỳ hơn trong truyện."
Uống một ngụm trà xanh, nàng nhàn nhạt trào phúng, ngầm nói hắn thường ngày ra vào buội hoa giống như hái hoa tặc.
Vẻ anh tuấn phóng khoáng của hắn nàng đã sớm biết, không đến nỗi giống như những nữ tử thanh lâu, hoặc là cách cách thâm cung khanh khách, bị bề ngoài của hắn làm mê muội.
Nam nhân càng anh tuấn thì càng hư hỏng, nàng không thích chút nào. Tâm địa con người, về già, sẽ thay đổi hủ lậu, xấu xa, nàng đã sớm hiểu.
Nào có thể đoán được hắn lại nhếch miệng cười một tiếng, không lộ vẻ không vui, không hề phản bác sự trêu chọc của nàng.
"Bàn về công phu mặc áo đen, qua lại tự nhiên, ta còn xa xa không bằng tên trộm đêm qua." Giọng điệu trầm thấp của hắn mang chút châm biếm. "Huống chi, tên trộm đêm qua còn có 'quan hệ' sâu xa với ta --"
Trân Châu đột nhiên bị nước trà sặc --
"Từ từ thôi, nuốt quá nhanh dễ dàng sặc." Hắn một câu hai nghĩa nói ra, nhếch môi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, tiến lên vỗ lưng cho nàng.
Rõ ràng là chồn chúc Tết gà, lời nói của hắn mới là hung thủ làm nàng nghẹn.
"Bối lặc gia đại giá quang lâm, có chuyện gì?" Nàng lách người, lạnh nhạt hỏi hắn.
"Ta nghe Bảo Tần nói, ngươi bị thương?" Hắn trầm thấp hỏi, con ngươi có vẻ tối tăm.
"Nhờ phúc của bối lặc gia, chút vết thương nhỏ này không coi vào đâu." Nàng hời hợt nói.
Chẳng lẽ hắn đặc biệt tới an ủi thương thế của nàng?
Hắn nhếch môi, tầm mắt xẹt qua thuốc trị thương đặt tại trên bàn. "Nhích người ra ngoài, ta xem một chút!"
"Không sao!" Nàng rút chân về theo bản năng, vừa xong, trong đầu nàng leìn6 hiện ra hình ảnh tuyệt hảo đêm qua.
"Sợ cái gì? !"
Nàng muốn tránh ra hắn, lại ngược lại bị hắn tóm chặt lấy bắp chân --
Nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng vì bị bắt được của nàng, gương mặt tuấn tú vốn là khó chịu của Duẫn Đường xẹt qua một nụ cười quỷ dị.
"Đừng cậy mạnh, đau là da thịt của mình!"
Thấy dưới váy nàng bọc vải trắng, hắn chưa được nàng đồng ý đã kéo ống quần nàng lên --
". . . . . ." Kinh ngạc đến mức không thể nói gì, cũng không hề chuẩn bị tâm tư, Trân Châu ngược lại không cách nào thản nhiên tiếp nhận sự đυ.ng chạm của hắn giống như đêm qua.
"Những thuốc kia vô dụng, sẽ làm ngươi lưu lại vết sẹo."
Chợt quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, hắn chuyên chú nhìn chăm chú vào bắp chân lõα ɭồ của nàng, sau đó từ trong lòng móc ra một cái bình thuốc nhỏ, cúi đầu xử lý vết thương trên chân nàng.
Trân Châu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại có thể cảm thấy mặt của mình nóng lên --
"Không sao cả, ta không quan tâm. . . . . ." Âm thanh của nàng, có một chút run rẩy mà chỉ có mình mới có thể phát hiện.
"Ngươi nên quan tâm." Hắn trầm thấp nói.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói vậy với nàng. "Quan tâm cái gì? Bề ngoài? Hay là cái khác?" Nàng phòng vệ.
"Sẽ không ai thấy vết sẹo trên đùi ngươi, trừ phi là trượng phu của ngươi!" Hắn ngẩng đầu liếc nàng một cái, con ngươi thâm trầm xẹt qua vẻ phức tạp.
Nàng sững sờ, chợt ý thức được mình không thể khống chế cảm xúc. Mở to mắt, nàng cố ra vẻ lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, thương không nặng. . . ."
"Ngày mai ta sẽ dẫn Bảo Nhi đến phủ Tứ gia một chuyến, muội ấy hi vọng ngươi đi theo chung." Hắn nói.
Lời của hắn, hữu hiệu ngăn chặn sự kháng cự của Trân Châ.
Biết rõ nàng là tên trộm đêm qua, hắn vẫn cho nàng vào phủ Tứ gia? Nghi ngờ nguýt nhìn hắn, Trân Châu không thể không hoài nghi trong lòng hắn tính toán quỷ kế gì. . . .
"Ngươi nhận định ta là trộm, chẳng những giữ ta, để ta thân cận Bảo Nhi, còn cho ta theo vào phủ Tứ gia?" Nàng kéo ống quần xuống, hạ mí mắt nhẹ giọng hỏi ngược lại hắn.
"Thế nào, sợ? Làm trộm cũng không phải là ta, không cần thiết đề phòng ta chứ?" Hắn nhếch môi, nhè nhẹ mà cười nói.
Hắn hình như có bản lãnh vạch trần tâm tư của nàng.
Không được tự nhiên mở to mắt, phát hiện vết thương đã xử lý thỏa đáng, sưng đỏ đau đớn trên đùi, đã biến mất giống như kỳ tích.
"Nếu như ta là trộm, có câu nói: 'thói quen khó sửa'." Lại ngước mắt lần nữa, nàng đã hít sâu một hơi, ổn định lại, nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng của nam nhân.
Nàng không sợ, từ đầu, nàng đã chuẩn bị không thể toàn thân mà lui.
Duẫn Đường nhếch môi, mặt anh tuấn lộ ra vẻ quỷ quyệt. "Vậy thì thử một chút, lời này rốt cuộc là thật hay giả."
Trân Châu mở to hai mắt nguýt nhìn hắn -- không hiểu, hắn rốt cuộc có dụng ý gì? !
Trong phòng khí nóng từ chậu than càng dày đặc hơn khiến người ta sắp hít thở không thông, ánh mắt thâm thúy giống như cái động đen của nam nhân hút nàng vào. . . . . .
Hình như, nàng giống như rơi vào trong một cạm bẫy rồi.
************
Có thể đi vào phủ đệ của Trinh Tứ gia, là chuyện mà Trân Châu không ngờ.
Nàng được Ngô Viễn Sơn cứu khỏi phủ Đông vương xong rồi lại trở về, chính là vì viên Dạ Minh Long Châu kia.
Dạ Minh Long Châu, viên kia vốn nên được ngậm trong miệng thái hoàng thái hậu Hiếu Trang Bác Nhĩ Tế Cát thị đã qua đời, nó có thể sáng lên trong bóng tối, chỉ dẫn đường sáng cho người lạ, chiếu sáng đường Hoàng Tuyền của người chết, là bảo vật của thần rồng độc nhất vô nhị --
Hơn hai mươi năm trước Dạ Minh Long Châu đã bị người đào mộ trong Thánh giáo trộm lấy, rồi lại quỷ thần khiến xui, khiến một tỳ nữ cận thân bên cạnh Giáo chủ trộm đi, từ đó mất đi tung tích.
Phúc tấn của Cung thân vương bây giờn --
Kim Tỏa, nàng đã từng làm mất đi cái chìa khóa vàng nhỏ để mở ra hộp báu -- cái hộp vàng giấu dạ minh châu ở trong, quan trọng nhất là cái chìa khóa.
Mấy tháng trước chìa khóa vàng bị một kỹ nữ trộm đi, lúc ấy Trân Châu đồng ý giúp Kim Tỏa đang đau lòng tìm chìa khóa vàng về, dựa theo bản vẽ địa đồ bí mật trong giáo, biết được cái chìa khóa vàng kia là chìa khóa mở ra cái hộp vàng. Mà trong hộp vàng đó lại giấu Dạ Minh Long Châu năm đó bị trộm mất.
Sau bối lặc Duẫn Đường cướp đi chìa khóa vàng, hành động lần này lại làm cho Bạch Liên giáo biết, trên người hắn có cái hộp vàng kia --
Đêm trước nàng ở bên ngoài phòng Duẫn Đường nghe được đối thoại về Dạ Minh Long Châu, càng xác định mẹ đẻ của Duẫn Đường, có quan hệ không tầm thường với Bạch Liên giáo -- mẹ đẻ của bối lặc Duẫn Đường, vô cùng có khả năng là cái tên phản giáo trộm bảo năm đó, tỳ nữ thân tín nhất bên cạnh giáo chủ kỳ trước.
Về phần phúc tấn phủ Cung thân vương, Kim Tỏa, nàng ta và bối lặc Duẫn Đường, mỗi người có chìa khóa vàng và hộp vàng, quan hệ của nàng ta và phủ Đông vương đã có thể dễ dàng suy ra. . . . . .
Mẹ đẻ của Duẫn Đường, có khả năng là mẹ ruột Kim Tỏa!
Thân phận thật của Kim Tỏa, lại là một cách cách bị mất của vương phủ!
Nhưng vì cái gì. . . . . .
"Bà ta" muốn dẫn Kim Tỏa rời khỏi phủ Đông vương, rời khỏi con ruột của bà ta, và Tiểu Bảo năm đó mới chỉ tròn một tuổi?
Đây chính là điểm mấu chốt khó hiểu nhất, không cách nào làm rõ, năm đó vì sao "bà ta" rời khỏi Cung thân vương gia đã qua đời, và vì sao chỉ dẫn theo Kim Tỏa. . . .
Hiện nay chìa khóa vàng và hộp vàng đều xuất hiện, viên dạ minh châu này, vô cùng có khả năng đã giao cho hoàng tứ tử Dận Trinh.
Dạ Minh Long Châu quan trọng, không phải vì truyền thuyết thần bí của nó, mà là trên dạ minh châu đã được điêu khắc, cặn kẽ chỉ ra thân thế bí mật của Phú Lâm -- Hoàng đế Thuận Trị.
Đối với Bạch Liên giáo, có Dạ Minh Long Châu, đồng nghĩa với nắm lấy nhược điểm lớn nhất của triều Thanh.
Nhưng đối với Trân Châu mà nói, nàng lại cho là, có Dạ Minh Long Châu cũng không phải một chuyện tốt.
Ngay cả Long Châu có thể lật nghiêng "Chánh thống" hoàng thất Mãn Thanh, nhưng còn chưa đủ để lật nghiêng triều Thanh. Nhưng nếu viên Long Châu này ở trong tay Bạch Liên giáo, triều Thanh vô cùng có thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ!
Nhưng vì hoàn thành di mệnh của sư phụ, cùng với chí nguyện của Giáo chủ kỳ trước, Trân Châu có thể hiểu được, quyết tâm đoạt lại long châu của Phượng chủ tử lần nữa.
"Hí --"
Xe ngựa dừng lại trước phủ đệ Tứ gia, Trân Châu đỡ Bảo Tần xuống ngựa, liền ở lại Tiền viện, chờ đợi bọn họ đi ra.
Ngay cả cùng đi theo đến phủ đệ của Tứ a ca, bằng thân phận của Trân Châu, dĩ nhiên cũng không vào trong phủ được.
Trân Châu không hiểu vì sao Duẫn Đường cho nàng theo, nhưng không quan trọng, nàng không phải đồ chơi của hắn, nàng có kế hoạch và mục tiêu của mình.
Từ tường rào bên trái phủ hoàng tử đi về phía nam, đồng thời quan sát địa hình phủ hoàng tử, không lâu lắm liền gặp phải thị vệ kiểm tra. Rõ ràng, nơi này được trông chừng hết sức nghiêm cẩn, nếu như dạ minh châu ở đây, sợ rằng không dễ dàng đoạt lại.
Quay đầu đi trở về Tiền viện, lại thấy một người thoắt qua trong hoa viên, trước đó Trân Châu hoàn toàn không ngờ tới, lại nhìn thấy người quen ở chỗ này --
"Trân Châu."
Âm thanh quen thuộc kêu nàng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy một người tuấn mỹ, tự nhiên, đang mỉm cười ở đối diện mình.
Cơ hồ đồng thời, Trân Châu đã nhận ra "Hắn" -- nàng thở ra một hơi.
"Đừng lên tiếng" Phượng tỉ đi lên trước, ngón trỏ mảnh khảnh trắng như tuyết nhẹ nhàng đè trên môi. "Đi theo ta!"
Nâng tay Trân Châu, Phượng tỉ lôi kéo nàng đi về phía rừng rậm bên trái.
Nhiều năm huấn luyện khiến Trân Châu trở lại trấn tĩnh rất nhanh, theo Phượng tỷ đi tới nơi kín đáo --
Dung mạo tuấn lệ của Phượng tỷ vẫn như cũ, nhưng lúc này, thần thái và trang phục của nàng đều như quý tộc trong triều.
Ngược ngạo nhất là, bây giờ nàng, lại mặc nam trang.
"Ngài --"
"Ta biết rõ muội rất kinh ngạc." âm thanh củaPhượng tỉ trầm thấp mấy phần. "Đừng lên tiếng, chỉ để ý nghe ta nói."
Gật đầu một cái, ngay cả trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Trân Châu vẫn không lên tiếng, chờ Phượng tỉ nói tiếp.
"Thân phận của ta --" Dừng một chút, Phượng tỉ mới nói tiếp: "Muội thấy trang phục của ta, có lẽ cũng đoán được rồi."
Cho tới nay, người trong giáo không biết thân phận thật của Giáo chủ --
Thân là giáo chủ Bạch Liên giáo, Phượng tỉ luôn thần bí và đi lại một mình. Hiện nay Trân Châu thấy Phượng tỷ mặc cung trang, nàng suy đoán, thân phận bên ngoài của Phượng tỷ, nhất định kinh người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, như thế nào đi nữa, nàng cũng không ngờ tới Phượng tỷ có thể là. . . .
Người trong hoàng tộc Đại Thanh.
Nhưng nếu Phượng tỷ là quý tộc người Mãn Thanh, sao nàng lại muốn phản Thanh?
Một cơn gió lạnh phất qua, bóng cây đung đưa, Phượng tỉ chợt gần sát bên người nàng, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: "Đừng hỏi ta cái gì, thân phận của ta không quan trọng, tựa như xuất thân của muội cũng không quan trọng."
Sắc mặt Trân Châu biến hóa.
Cho tới nay, nàng nghĩ là trừ sư phụ và giáo chủ kỳ trước, trong giáo không người nào biết nàng là người Mãn Thanh, nhưng hiện nay Phượng tỉ lại cố ý nói ra -- thì ra là, tỷ ấy đã biết bí mật này.
Nụ cười thần bí lộ ra trên dung nhan tuấn tú mỹ lệ của Phượng tỷ. . . . .
"Từ sắc phục trên người cô nương xem ra, khẳng định không phải người Mãn Thanh?" Phượng tỉ đột nhiên chuyển đề tài.
"Ngài là. . . . . ."
Con ngươi trong suốt của Trân Châu nhìn chăm chú vào Phượng tỳ, cảnh giác đến ngôn hành cử chỉ của nàng đều cẩn thận --
"Phủ Kính Thân Vương, Bối Lặc Hòa Thạc."
Giống như ghi danh, Phượng tỉ nói ra phong hào của mình.
Phủ Kính Thân Vương, Bối Lặc Hòa Thạc?
Như vậy, Phượng tỉ lại là Thân Vương sau? Nói như vậy, trên người tỷ ấy thật có huyết thống của người Mãn Thanh! Nhưng, vì sao không phải "cách cách" mà là một "Bối lặc"?
"Lần đầu vào Tứ hoàng phủ?"
Phượng tỉ hạ mí mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Vâng!" Trân Châu trả lời nàng, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào Phượng tỉ. Người sau khẽ mỉm cười, cợt nhã cười hỏi: "Cô nương có bằng lòng, vào phủ Kính thân vương du ngoạn không?"
"Tiểu nữ tử cũng chỉ là bình dân, há có thể được bối lặc gia ưu ái?" Nàng bình tĩnh lạnh nhạt trả lời như đối với nam tử khác, lại hồi báo đối phương một nụ cười.
Trân Châu không có cự tuyệt. Bởi vì Phượng tỉ không phải nam tử, nàng cố ra vẻ cợt nhã, chỉ làm cho Trân Châu muốn bật cười.
Phượng tỉ cười như không cười nhìn chăm chú vào nàng. "Phong cách của cô nương rất xuất chúng, băng khiết như hoa sen, tuyệt không bình thường."
Trân Châu cũng nhịn không được nữa bật cười --
"Ngươi --"
"Suỵt!"
Phượng tỉ đột nhiên đưa tay ôm lấy Trân Châu, ngón cái che ở trên môi đỏ thắm của nàng, mắt phượng tuấn mỹ liếc vào rừng --
"Trân tỷ tỷ!"
Người còn chưa tới, âm thanh hưng phấn của Bảo Tần đã truyền tới --
"Trân tỷ tỷ, hoàng tứ gia nói chân của ta được cứu rồi!" Bảo Tần cà thọt hưng phấn chạy tới.
Ở phía sau Bảo Tần, là Duẫn Đường mặt lạnh nhạt.
Phượng tỉ cười một tiếng, bối lặc Duẫn Đường rõ ràng có địch ý với nàng? !
"Vậy sao? Vậy thì tốt quá." Trân Châu không biến sắc lui ra một bước, giữ một khoảng cách với Phượng tỷ.
Ánh mắt của bối lặc Duẫn Đường rất lạnh, nhìn người ta khiến cho người ta cảm thấy mình làm sai chuyện.
"Hoàng tứ gia còn nói --"
Chú ý tới Phượng tỉ đứng ở bên cạnh Trân Châu, Bảo Tần đột nhiên im lặng, khuôn mặt kích động nháy mắt hồi phục vẻ sợ hãi bình thường. . . .
"Ngài, chào ngài." Bảo Tần sợ hãi cúi đầu, hai con mắt tròn trịa, lại kìm lòng không được dừng trên người Phượng tỉ.
Phượng tỉ kiêu ngạo cười đáp lại, Bảo Tần lập tức đỏ mặt. Ngay cả vẫn còn con nít, nhưng 'mỹ' nam tử như vậy. Dù sao cũng rất ít gặp. Cả một đứa bé cũng biết than thở, ái một vẻ tuyệt sắc này.
"Ta đi trước, đừng quên, Kính Thân Vương Phủ lúc nào cũng đợi ngươi." Phượng tỉ cười như không cười nói với Trân Châu, đôi mắt đẹp lược qua mặt lạnh của Duẫn Đường.
Hai "Nam nhân" ai cũng không nhìn rõ ai một cái, lướt qua nhau.
Nhìn Phượng tỉ đi xa, Trân Châu đắm chìm trong tâm sự của mình, không có kịp thời hồi hồn.
"Trân tỷ tỷ?" Bảo Tần kêu gọi nàng.
Trân Châu vừa nhấc mắt, liền thấy ánh mắt âm trầm của Duẫn Đường.
"Bảo Nhi. . . . Muội mới vừa nói, hoàng Tứ gia có thể chữa lành bệnh của muội?" Tránh khỏi ánh nhìn chăm chú âm trầm của Duẫn Đường, Trân Châu chỉ lo nói chuyện với Bảo Tần.
"Đúng thế! Hoàng Tứ gia nói ta có thể được, có thể đi đứng chạy nhảy như người bình thường đấy!" Biết được chân của mình có thể khỏe, có cơ hội biến thành người bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Bảo Tần kích động đến đỏ lên, khác hẳn vẻ hèn nhát, lùi bước hằng ngày, trở nên hoạt bát, có tinh thần.
"Vậy thì thật là tốt quá. . . ."
Từ đáy lòng, Trân Châu cảm thấy vui mừng thay Bảo Tần.
Chỉ là, có thể đi đứng chạy nhảy như người bình thường, lại có thể khiến cuộc sống ảm đạm của đứa trẻ hay ngượng ngùng, lùi bước này tràn đầy hi vọng! Nhìn cặp mắt tỏa sáng như bảo thạch của cô gái nhỏ, ngực Trân Châu lại toát ra mấy phần chua xót.
"Trời chiều rồi, có lời gì trở về phủ nói tiếp."
Duẫn Đường lạnh lùng nhắc nhở Trân Châu.
Mỗi khi đối mặt Bảo Tần, tâm trạng của nàng liền mất khống chế!
"Oh. . . ." Thấy sắc mặt huynh trưởng không tốt, nụ cười trên mặt Bảo Tần lập tức thay bằng lo lắng.
"Chúng ta đi thôi!"
Kéo tay Bảo Tần, Trân Châu xoay người đi ra phủ. Nàng không thích hắn hù dọa đứa bé.
"Chờ một chút!" Duẫn Đường bắt lấy nàng --
"Muội lên xe ngựa trước." Lại hạ lệnh với Bảo Tần.
"Ca. . . ."
Bảo Tần mở miệng muốn nói cái gì, nhưng nàng chưa bao giờ cãi lời Duẫn Đường. Thấy con ngươi nghiêm nghị của đại ca, thì Bảo Tần vốn hèn nhát liền lùi bước theo bản năng, cả âm thanh cũng có chút run rẩy.
"Thái độ của ngươi có thể sữa chửa chút hay không?" Chờ sau khi Bảo Tần rời đi, Trân Châu rốt cuộc nhịn không được.
Hắn hếch mày lên. "Nói rõ ràng." Âm thanh càng lạnh.
"Đứa bé kia rất ít khi sung sướиɠ như vậy, ngươi có thể đối xử với muội ấy tốt hơn chút không?"
"Ngươi lấy thân phận gì chất vấn thái độ của ta? !"
"Ngươi --"
Nàng nghẹn lời rồi. Hắn nói rất đúng, nàng có thân phận gì? Lại nói, nàng không nên để tình cảm mất khống chế.
"Thôi."
Bỏ qua muốn đi, nhưng hắn lại không buông tay.
"Thật để 'ý'?" Âm thanh của hắn trầm thấp, gương mặt tuấn tú không chút nét mặt.
Cổ tay đau đớn, khiến nàng nhíu mày. "Ngươi có ý gì? Buông ta ra. . . ."
"Kế tiếp muốn biết cái gì? Hay là muốn được cái gì?" Hắn tiếp tục hỏi, giọng điệu chầm chậm lộ ra chút lạnh lẽo.
Trân Châu ngây ngẩn cả người.
"Kính vương phủ cũng có thứ ngươi muốn!" Hắn lạnh lùng hỏi, năm ngón tay kiềm càng chặt hơn, cho đến khi cổ tay trắng nõn của nàng tím bầm. "Nếu không ngươi cần gì phải lấy lòng Kính vương thế tử?" Hắn âm trầm nói.
Nàng nguýt nhìn hắn. "Lấy lòng?"
"Không phải sao?" Nụ cười của hắn rất lạnh. "Đối với mỗi nam nhân, ngươi luôn có 'thủ đoạn' khác nhau mà?"
"Ngươi điên rồi, không biết mình đang nói cái gì." Nàng cứng đờ, lạnh nhạt đáp lại hắn.
"Ta từ trước đến giờ rất rõ ràng mình đang nói gì!" Hắn kéo chặt cổ tay của nàng --
"Buông tay!"
Nàng nhíu mi tâm, bản năng muốn phản kháng hắn -- nam nhân tự cho là đúng này!
"Buông tay?" Hắn chê cười. "Giãy giụa vô ích, không mệt mỏi sao? Trực tiếp nói mục đích ra không phải tốt hơn? Ta có thể lập tức cho ngươi -- thứ ngươi muốn đấy!"
Lời nói ngông cuồng chỉ càng khiến Trân Châu chán ghét.
Hắn sai lầm rồi, nàng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin hắn. Ở trong kế hoạch của nàng, bối lặc Duẫn Đường chỉ là trở ngại, không phải trợ lực. Nếu như không phải bởi vì Bảo Nhi, nàng sẽ không lãng phí thời gian, trên thực tế tự nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Ngài nói quá lời, dân nữ không muốn gì cả. Dù cần gì, cũng không phiền bối lặc gia quan tâm." Nàng lạnh nhạt nhắc nhở hắn, giữa hai người không có chút quan hệ nào.
Tròng mắt màu đen xám của Duẫn Đường lạnh lùng nhìn chăm chú vào dung nhan quật cường của nàng, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua vẻ âm trầm xảo trá. "Một nữ nhân, cần gì có tâm kế như thế, không biết xấu hổ chu toàn ở giữa nam nhân!"
Lời của hắn, gần như là phê phán lạnh lùng.
"Không biết xấu hổ? Tâm kế?" Lời này kí©h thí©ɧ nàng phản kháng. "Nam nhân có thể tam thê tứ thϊếp, thậm chí có nhà khác. Mà nữ tử, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, trinh tiết không có hai phu? Đừng quên, đây là quy củ nam nhân lập ra, không phải nữ nhân." Nàng đối chọi gay gắt, không có chút nào sợ e sợ.
Nếu như nữ nhân có thể tự lập, không cần dựa vào nam nhân mà sống, tự nhiên không cần nịnh hót nam nhân lập ra chế ước!
Hắn cười, cười rất tà ác. "Chớ ngây thơ, đây là thực tế! Nếu như không được ta cho phép, ngươi cho rằng mình có thể tiếp tục ở lại phủ Đông vương?" Hắn tiếp lời, đùa cợt cười nhẹ. "Cái từ 'Vương phủ' này được lập ra vì quyền thế của nam nhân, từ 'Hoàng đế' cũng là danh từng riêng tượng trưng cho nam nhân quyền uy nhất -- ngươi cho rằng mình có thể rung chuyển lịch sử từ trước tới nay, xây dựng lên nhà nước nữ nhân quyền thế?!"
"Mặc kệ thực tế là cái gì, ta không hề nhìn ra, 'quyến rũ' có chỗ tốt gì cho ta!" Hất tay của hắn ra, Trân Châu không hề đè nén tâm tình và tư tưởng của mình nữa, rốt cuộc tùy hứng biểu đạt sự chán ghét của của mình.
Những việc mẫu thân gặp gỡ khiến nàng vô cùng thống hận sự ích kỷ của nam nhân. Mẹ chỉ yêu một nam nhân, nhưng "Cha ruột" của nàng cũng không chỉ cần mẹ một của nàng. Cũng bởi vì sự chần chừ của ông ta, nên sau khi ông ta chết rốt cuộc lại khiến lòng ghen của một nữ nhân khác có cơ hội, ckhiến mẹ con các nàng lâm vào vạn kiếp bất phục!
Bối lặc Duẫn Đường có thể dụ dỗ nàng vì lợi ích, ra giá trao đổi, nhưng hắn không có tư cách phê phán nàng! Bởi vì nàng không quan tâm thực tế mà hắn nói --
Thực tế của nàng là nàng có thể không cần uất ức sự tự do và tư tưởng của mình.
"Trở lại!" Hắn giơ tay, lạnh lùng bắt lấy nữ nhân cương quyết bướng bỉnh.
"Buông tay --"
"Đáng chết!" Hắn thô lỗ mắng, đột nhiên nảy sinh ác độc siết chặt cổ tay nhỏ bé của nàng.
"A. . ."
Giãy giụa khiến nàng đυ.ng phải vết thương ở chân, máu tươi lập tức rỉ ra từ vết thương vốn đã khép lại. . . .
"Trân tỷ tỷ!"
Bảo Tần vẫn núp ở bên trong xe ngựa nhìn lén, thấy Trân Châu chảy máu, rốt cuộc không nhịn được vọt ra tới --
"Đại ca, van cầu huynh đừng mà. . . ."
Bảo Tần trợn to hai mắt sợ hãi nhìn huynh trưởng của bé, hai mắt chứa đầy nước mắt, âm thanh run rẩy nói rõ sợ hãi của nàng.
Khuôn mặt phẫn nộ của Duẫn Đường khiến Bảo Tần kinh hãi tới cực điểm -- quá khứ chỉ cần một ánh mắt, người quanh mình đã sợ run rẩy, bé chưa từng thấy đại ca tức giận như vậy!
Nhìn ống quần dính máu tươi của nàng, Duẫn Đường nắm chặt quả đấm, gương mặt âm trầm xẹt qua mấy phần phức tạp.
Đôi mắt trong suốt của nàng vẫn đối kháng với hắn. Nàng không sai, là hắn điên khùng, nàng không có lý do yếu thế.
"Trân tỷ tỷ, van cầu tỷ. . . . đừng chọc tức đại ca." Bảo Tần đi theo phía sau, kéo vạt áo Trân Châu, nghẹn ngào cầu khẩn.
Thống khổ và sợ hãi của Bảo Tần, biểu hiện ra trong giọng nói nức nở của bé. Trân Châu không có cách nào coi thường khổ sở của đứa bé này. Nàng không thể tiếp tục cứng rắn lòng dạ đối kháng với nam nhân vô lý, tự đại này.
Từ từ rũ mắt xuống, từ bỏ việc đói chọi với hắn, nàng không cách nào khống chế sự nhẹ dạ của chính mình. . . . . .
Đột nhiên phát hiện cái gì, trong mắt lạnh lùng của Duẫn Đường xẹt qua vẻ xảo trá.
"Lên xe, trở về phủ rồi nói." Rốt cuộc buông tay, hắn trầm thấp hạ lệnh.