Ninh Hoảng chán ghét mà liếc nhìn điện thoại một chút, kiểm tra danh sách các món cần mua mà Lục Thầm đã gửi tới.
Hành lá… Loại mỏng là hẹ, còn loại dày là hành lá, phân biệt như vậy có phải không?
Khi bắt đầu có video này, gần như chắc chắn chỉ thẳng ra rằng Trình Hân Nhiên là tên đạo nhạc.
Do có đầy đủ chứng cứ và chứng minh nó một cách nhanh chóng, Trình Hân Nhiên gần như đã mất đi tính phản công.
Cho đến khi cư dân mạng chứng minh ra video của Ninh Hoảng chưa có sự can thiệp cắt ghép chỉnh sửa, và nó thực sự xuất hiện sớm hơn của Trình Hân Nhiên, hắn ta vẫn như cũ chưa hề đáp trả một câu nào.
Dưới sự giám sát của Lục Thầm, phòng làm việc của Ninh Hoảng đã đáp trả rất nhanh chóng.
Thư của luật sư yêu cầu người đã sao chép trả lại bản quyền sáng tác và một loạt phí bồi thường cho thân chủ của mình.
Ngoài bài hát Linh Lung Bát Diện, mặc dù hai bài hát khác không cung cấp video trình diễn, nhưng có cung cấp bản nháp ban đầu của Ninh Hoảng, và một máy ghi âm gồm một đoạn ngắn của bài hát chưa hoàn chỉnh lắm được ghi lại và gửi đến trang web của bên thứ ba.
Nhưng những đoạn ngắn này thôi cũng đủ nghe thấy sự giống nhau của bài hát này với ca khúc lúc ra mắt của Trình Hân Nhiên.
Ông chủ Lục duỗi người, đối với cách xử lý do đoàn đội của Ninh Hoảng làm anh khá hài lòng, anh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc
Đột nhiên, lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Người đó là Trình Hân Nhiên.
Sắc mặt của hắn ta tái nhợt, cẩn thận quan sát xung quanh để xác nhận trong phòng không có máy nghe lén hoặc máy theo dõi, sau đó mới dám ngồi xuống.
Lục Thầm ngồi trên sofa ở phía đối diện, mười ngón tay đan vào nhau, bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”
Anh đã không còn là chàng thiếu niên hiền lành không rành chuyện thế sự của mấy năm trước, rõ ràng gương mặt không có thay đổi, ngay cả tư thế và biểu cảm khuôn mặt cũng không thay đổi gì nhưng lại mang đến cho hắn ta một cảm giác áp bức vô hình không nói rõ được.
Trình Hân Nhiên nghiến răng nói: “... Chuyện này còn có thể giải quyết bằng điều kiện khác không?”
Lục Thầm không đáp lời nào.
Trình Hân Nhiên căng da đầu, lặp lại một lần: “Bài hát này tôi sẽ trả lại, nhưng chúng ta có thể thương lượng nội dung thanh minh giữa hai bên không, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, cậu có thể đưa ra thêm yêu cầu với bên tôi.”
“Tôi với Ninh Hoảng từng là bạn bè, chúng tôi cùng nhau sáng tác bài này, có thể tuyên bố với mọi người là chúng ta chỉ đang tranh chấp bản quyền, tôi có thể bồi thường tiền cho bên cậu… ”
Đây là cách giải quyết tốt nhất mà hắn ta có thể nghĩ ra : Trước khi mọi việc đi quá giới hạn, có thể giảm ảnh hưởng đến bản thân bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Anh Trình” Lục Thầm ngắt lời hắn ta, “Sao anh không đến trước mặt của Ninh Hoảng nói vậy đi?”
Sắc mặt của Trình Hân Nhiên càng ngày càng trắng bệch.
Hắn ta không dám.
Hắn không dám nhắc tới việc mình và Ninh Hoảng đã từng là bạn bè, ngay cả đối mặt với với Ninh Hoảng năm 18 tuổi cũng không dám.
Hắn ta cũng biết rằng Ninh Hoảng sẽ không bao giờ đồng ý gặp nhau.
“Anh cho rằng tôi có thể vì lợi ích cá nhân mà đồng ý với yêu cầu này sao?”
Lục Thầm đột nhiên bật cười, dường như nhìn thấy một cái gì đó rất buồn cười nhưng giọng nói lại chứa một chút lạnh lùng nói: “Anh Trình, bây giờ thay vì thương lượng với tôi về mấy bài hát này, anh nên ngẫm lại xem chính mình còn chuyện gì đáng để lo lắng hơn không.”
Trình Hân Nhiên ánh mắt hoảng hốt: “… Cậu nói vậy là có ý gì?”
"Anh Trình, tôi khác với Ninh Hoảng." Giọng nói của Lục Thầm rất nhẹ nhàng vô hại, từ trong ra ngoài vẫn luôn bình tĩnh không một chút nào dao động, chỉ có đôi mắt luôn lạnh lùng và sắc bén như có như không nhìn xuyên thấu nội tâm sau lớp da thịt kia.
Thuế, giao lưu kinh tế, đối tượng hợp tác, đời sống cá nhân.
Anh cũng đang tìm kiếm những điều tương tự.
Chú nhỏ của anh thì chỉ nhớ nhung những bài hát của mình.
Mà anh thì vẫn còn nhớ mối thù năm xưa hơn.
Xé đi lớp ngụy trang ngoan ngoãn dịu dàng, anh nhẹ giọng nói
“Anh Trình này, tôi là một người kinh doanh.”
“Giỏi nhất là tính toán nợ nần một lần.”
Lục Thầm tiễn vị khách khiến anh chán ghét nhất. Thời gian đã muộn mất hai mươi phút so với dự kiến.
Tin nhắn của Ninh Hoảng vẫn còn hiện trên màn hình điện thoại của anh.
“Cậu đâu rồi?”
“Tan ca chưa”
“Hello”
Câu cuối cùng là:
“Lục Thầm, trên đường về nhà có phải anh bị cá ăn mất rồi không hả?”
Ninh Hoảng nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện trên màn hình vẫn chưa có ai đáp lại.
Đã đợi hơn mười phút rồi.
Cuối cùng, lúc không chịu được định gọi điện thoại, đem người ở đầu dây bên kia mắng cho một trận.
Trên màn hình hiện lên một tin nhắn: “ Có việc nên bị chậm trễ, về ngay đây."
Biết ngay là không thể tin anh ta mà.
Ninh Hoảng dùng sắc mặt âm trầm nhìn đậu phụ, hành tây, hải sản, nấm trong xe hàng như rắn mất đầu, thầm nghĩ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cậu vẫn mặc phong cách yêu thích của mình khi ra ngoài, cậu mặc một chiếc áo khoác tối màu có đinh tán, đôi bốt dài và dây chuyền leng keng trên quần. Tỷ lệ cơ thể của cậu rất tuyệt vời, ngay cả khi cậu đeo khẩu trang, đôi lông mày thanh tú và sắc sảo vẫn lộ ra. Tính khí tránh xa người lạ và sự kiêu ngạo lạnh lùng không thể che giấu của cậu, từ đầu đến chân viết rõ hai chữ “nổi loạn”.
Khiến những người đi đường không khỏi quay lại liếc nhìn thêm vài cái.
Cậu đặt điện thoại xuống, im lặng nhìn xung quanh, bước lên nhìn một chút sau đó quay người bước đi.
Đi đến cạnh một người
Cái đầu nhỏ cúi xuống, nhỏ giọng hỏi
“Dì ơi, cho con hỏi một chút.”
“... Cá diếc này nên chọn như thế nào ạ?”