77
Từ ga ra dưới tầng hầm đi vào thang máy, Ninh Hoảng choáng váng sắp xếp lại kí ức ký ức, dọc đường cẩn thận quan sát, đồng thời thận trọng đề phòng Lục Thầm.
Cánh tay. Cổ. Hầu kết.
Không có dấu gì cả.
Nhìn tới nhìn lui sau đó lại nhìn bản thân mình.
Ngửi nơi này, ngửi nơi kia, ngửi nhiệt tình như thể cậu có thể nghe ra mùi vậy.
Lục Thầm nhìn hồi lâu mới kiềm chế cười nói: "Không có."
Động tác trộm nghe mùi ở cổ áo của Ninh Hoảng khựng một chút.
Lục Thầm cười nói: “Chưa có làm gì cả.”
"Trí nhớ của anh đã khôi phục hơn một ngày, tốt hơn lần trước."
"Hôm nay anh chỉ cùng em đến công ty xem nhím con thôi."
Ninh Hoảng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái mỏ hỗn vẫn cứ ưa nói: “Anh nói làm chi, tôi có hỏi đâu.”
—Tuy mạnh miệng thế thôi chứ lỡ mà thấy cái dấu gì lạ lạ thì thể nào chả thành quả bóng bay màu hồng căng tròn.
Lục Thầm thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn ừ ừ gật đầu.
Ninh Hoảng nhìn chằm chằm vào gương trong thang máy, nhìn kiểu tóc của mình, ghét bỏ nói tại sao trông mình lại ngu như vậy?
Một lúc sau, lại nghiêm túc mà ôm gối Tia Nắng trong tay, cau mày bắt bẻ: "Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy, thích toàn gì đâu không."
Cũng không biết là ai lén lút véo bụng Nhím nhỏ nhỉ.
Sếp Lục rất tâm lý mà làm bộ như không thấy, khóe miệng cong lên thật cao.
78
Khi Ninh Hoảng trở về nhà, cậu luôn có một cảm giác khó tả.
Dường như vẫn còn cảm giác thân mật trong không khí, và bởi vì cậu đã quên điều gì đó, nên cậu rất nhạy cảm với những yếu tố thân mật này.
Ví dụ như hai đôi dép lê bông xù giống hệt như khi cậu đi ra ngoài.
Lục Thầm có màu vàng trứng, của Ninh Hoảng là màu xanh lam, hai cặp bốn con, giống như hai con quái vật nhỏ lông lá, kề sát bên nhau.
Hai bộ đồ ngủ cũng được ném trên giường lớn trong phòng ngủ chính, nhìn là bước đã thay ra trước khi ra ngoài.
Những mảnh vỡ ký ức lúc ra cửa không thể giải thích được tràn vào tâm trí cậu.
“Cậu” ngồi ở mép giường, cởi chiếc quần pyjama mềm mại của mình ra rồi chỉ huy sếp Lục, hãy mang chiếc áo phông màu xám, không phải loại có hoa văn đâu.
Sếp Lục vẫn mặc quần âu, phía trên là áo ngủ đã cởi một nửa nút, tay kia đưa áo thun cho “cậu”, sau đó hỏi “cậu” muốn mặc áo sơ mi màu gì.
“Cậu” nói, màu xanh da trời.
Cùng màu với áo khoác cao bồi của cậu.
"Cà vạt đâu?"
"Chiếc màu xám bạc."
Hiện tại đã là buổi trưa, tia sáng giăng đầy cửa sổ, ngay cả bụi bặm bay lơ lửng trông cũng lười biếng thấy rõ.
Lục Thầm mặc áo sơ mi, cà vạt và cài khuy măng sét gọn gàng, sau đó cúi người nhặt cả hai bộ đồ ngủ lên, lúc chuẩn bị gấp đồ lại thì bị người đầu đầy kẹp tóc kéo ra ngoài.
“Cậu” nhìn thời gian rồi nói: "Cháu trai lớn đừng thu dọn đồ đạc nữa, đến bệnh viện đi muộn rồi."
Khi ở bên nhau thì rất dễ mất đi cảm giác thời gian, tóc buộc cao nửa đầu.
Sếp Lục cười nói: "Nhẹ tay chút, cà vạt nhăn rồi."
“Cậu” lại không kiên nhẫn đứng yên, sửa sang lại cà vạt cho Lục thầm rồi lại hối đi.
Sếp Lục nói, đợi một chút kẹp cà vạt rớt rồi.
“Cậu” lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ kẹp cho Lục Thầm.
Nói: “Đi đi đi, con gái người ta lên kiệu còn nhanh hơn em đấy.”
Sếp Lục cười để yên cho “cậu” kéo đi.
Loại ấm áp nho nhỏ này sau khi mất đi trí nhớ lại cực kì rõ ràng.
Ninh Hoảng ôm con nhím nhỏ, nhặt chiếc kẹp cà vạt màu bạc bị rớt dưới giường, bỏ vào hộp trang sức của Lục Thầm.
Bỏ vào hộp xong thì lại có thêm vài mảnh ký ức nhỏ xuất hiện nữa.
Chiếc kẹp cà vạt bị bung ra khi “cậu” kéo cà vạt vào lúc sáng.
Lơ đãng, nhưng thân mật kéo qua, đôi người biết cười của Lục Thầm gần trong gang tấc.
Ký ức thân thiết, quen thuộc đến lạ lùng này.
Lại bảo cậu nhìn chằm chằm đầu ngón tay thật lâu, lỗ tai nóng lên vô thức.