Cuối cùng khi đi ra ngoài, Ninh Hoảng mặc một chiếc áo khoác cao bồi màu xanh nước biển phối với áo phông màu xám, ăn mặc đơn giản lại kẹp trên tóc chiếc kẹp nhỏ màu xanh xám, trông càng thêm bắt mắt.
Cậu lên xe, cứ mãi sờ đầu mình mà lẩm bẩm: “Hay thôi lấy xuống đi.”
Lục Thầm nhìn thẳng lái xe: “Em làm rất lâu đấy.”
Hơn nữa anh thấy cũng đẹp mà, chú nhỏ của anh xinh đẹp sắc bén mà lại không tục tằng, đẹp muốn xỉu.
Tay Ninh Hoảng vuốt một trên đầu, chán chê rồi cuối cùng bỏ xuống khịt mũi nói: "Thế vậy, cởi xuống còn xấu thêm."
Dáng xe của Lục Thầm không phô trương, là kiểu xám nhẹ ôn hòa, trên đầu xe có một bé nhím nhỏ cứ đung đưa qua lại.
Đó là một bé nhím tròn xù lông, lông ngoài màu nâu xám nhạt, phần bụng có lông màu trắng như tuyết, đôi mắt trừng lên mở to trông thật hung dữ.
Nhìn thật đáng yêu.
Ninh Hoảng cầm bé nhím mà sờ, phát hiện lớp gai bên ngoài thật mềm mại, lông tơ ở bụng cũng mềm nốt, tổng thể trông thật không hợp với ánh mắt dữ dằn kia.
Cậu nói: “Con nhím này không có đâm tay được nè, đừng nói là bị ăn bớt ăn xén nguyên liệu nha?”
Lục Thầm nói: "Khi nhím được nuôi lớn rồi, nó sẽ không tự tiên đâm vào tay."
“Ừ đúng,” Ninh Hoảng nghĩ, “Anh từng nuôi một con đúng không?”
“Hình như lúc đó anh vừa mở công ty.”
Khi đó, Lục Thầm còn gửi cho cậu vài tấm ảnh và video về bé nhím con, bé con hay cuộn tròn ngồi run run, ngoan ngoãn để anh xoa bụng.
Cái bụng cũng trắng như tuyết, lông tơ bên dưới mềm như lớp nhung, ngón tay thon dài của Lục Thầm xoa nắn nó lăn một vòng rồi một vòng, nó thích tới mức chổng vó.
Lục Thầm nói: "Khi anh gây dựng sự nghiệp, công ty đào tạo bên cạnh đã đóng cửa, chỉ còn lại mỗi nhóc này."
Thỉnh thoảng, một vài nhà trong tòa nhà đó đóng cửa, mọi thứ có thể bán được đều được bán. Những thứ không thể bán được bị ném xuống tầng dưới, nhím con nằm trong l*иg cũng bị ném ở đó.
Chắc là thú nuôi bị vứt, nó không được ăn không được uống, tội nghiệp vô cùng.
Khi nhìn thấy Sếp Lục, nó di chuyển yếu ớt, quay mông về phía anh muốn tiếp tục giả vờ làm bé nhím biển khô khốc.
Sếp Lục đứng đó vài phút, suy nghĩ gì đó rồi cuối cùng quyết định nhặt nó lên rồi nuôi nó trong văn phòng của mình.
Lúc đầu nó rất sợ người, tính tình lại nhát gan, lúc nào cũng dựng gai lên để dọa mọi người.
Đâm lên đầu ngón tay rất đau, dùng sức một tí là có thể chảy máu.
Phải thật kiên trì mới có thể nuôi được, đến mức không sợ anh nữa, gai dần mềm đi, chỉ cần sờ theo hướng gai nó sẽ không giận, sẽ không đâm tay nữa.
Thỉnh thoảng còn có thể cầm nó ra, cho nằm vào lòng bàn tay như cục lông nhỏ, để trên áo len, xoa xoa cái bụng mềm mại rồi véo cái mông hồng hào của nhím con.
Sau này công việc nhiều, phải ngồi máy bay liên tục, anh không có thời gian chăm sóc chú nhím nhỏ này, các nhân viên của công ty đã thay nhau chăm sóc nó.
Sau đó chết vì tuổi già, Lục Thầm đã buồn thật lâu.
Ninh Hoảng nghe xong những gì anh nói, không khỏi có chút cảm động, nói thì ra bởi vậy mà linh vật của công ty anh lại là một con nhím.
Lục Thầm lén lút liếc nhìn chú nhỏ, không nói gì.
Ninh Hoảng bóp con nhím nhỏ trong tay, bỗng nhiên hứng thú mà nói, không phải là nó đã sinh ra một bé nhím con sao? Có còn trong công ty không?
Hay là lát nữa đi xem bé?
Lục Thầm nói có ở công ty.
Lông mày lại hơi giật giật.
Ừm, Nhím lớn muốn gặp Nhím nhỏ rồi.
72
Bệnh viện làm chậm trễ thời gian dài hơn dự kiến, Lục Thầm sắp xếp tốt cho Ninh Hoảng rồi vội vàng đi họp.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hoảng đến tham quan công ty của sếp Lục nhà cậu với trí nhớ hoàn toàn. Trợ lý đi theo phía sau, vừa gọi cậu Ninh vừa cùng cậu xem nhím con—thế mà lại không chỉ có một con, có bốn năm con, nghe nói là do mẹ nhím của con nhím lúc trước sinh ra.
Một số ít được giao cho nhân viên, một số ít được giữ lại.
Bên trái là giải thưởng của công ty, bên phải là sản phẩm của công ty.
Trong góc, có ngôi nhà thoải mái và an toàn được tạo ra dành riêng cho mấy chú nhím nhỏ.
Thật nhiều nhà.
“Sao không cho chúng ở cùng nhau?” Cậu hỏi.
Trợ lý cho biết: "Nhím là loài động vật sống đơn độc, không thể nuôi chung".
"Kỳ giao phối kết thúc cũng sẽ sớm bị tách ra."
Ninh Hoảng “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp, "Còn những con khác? Hamster hay gì đó?"
Trợ lý lắc đầu và nói: "Không được. Nhím sẽ ăn thịt hamster, còn các động vật khác sẽ bị thương."
Lông mi Ninh Hoảng run lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Trợ lý thường xuyên đến nhà cậu giao đồ, tự nhiên cũng hiểu tính cậu: "Sao cậu không nhận một bé về nuôi?"
Ninh Hoảng lắc đầu lẩm bẩm, "Tuổi thọ của mấy nhóc này quá ngắn."
Cháu trai lớn của cậu quá mềm lòng, trước mất một nhóc, chán nản mấy ngày, lại mang về một đứa nữa, chẳng phải là đang khó xử anh sao.
Trợ lý cười nói: “Nhóc đầu tiên được sếp Lục chế tạo thành AI.”
Ninh Hoảng cũng hơi hơi biết được công ty sếp Lục là cái nôi của trí tuệ nhân tạo, sau này thị trường xuất hiện mấy loại tương tự cũng có dính dáng ít nhiều tới Lục Thầm.
Nhưng cậu cũng chẳng hiểu được anh muốn làm gì.
Trợ lý cho cậu xem quản gia của công ty, nói rằng đó là AI thông minh của công ty họ, có thể xuất hiện trên tất cả các màn hình tương tác của công ty.
Một phiên bản nhỏ của chú nhím nhỏ đã xuất hiện. Con này khác với phiên bản hung dữ trên xe hơi. Nó có biểu cảm rất ngầu, trên lưng còn mang theo một cây đàn guitar nhỏ.
Nó nói: "Tên em là Tia Nắng, không có việc đừng tìm—-có việc cũng đừng tìm em.”
Ninh Hoảng vừa nghe cũng không có cảm giác gì.
Sau vài giây, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, lùi lại ba bước, lông mày xinh đẹp nhíu: "Nó nói nó gọi là gì?"
Tại sao tên của con này là điệp từ, không, trước đó động từ hay danh từ? Bọn họ không kiểm tra sao?
Trợ lý rõ ràng đã đoán được chuyện gì, và nói, "Dự án ban đầu có tên là Ánh Nắng.”
"Nhưng con nhím lại tên là Quang Quang."
"Vậy hợp tất cả lại, cuối cùng quản gia của công ty, tên là Tia Nắng."
"Nhưng phiên bản phát hành ra bên ngoài không phải là cái này, tính cách nhân vật thân thiện hơn, càng không phải là hình tượng con nhím như vầy.”
"Nhím con là phiên bản dành riêng cho công ty. Tất nhiên, trên màn hình của riêng mình thì cũng có thể chọn thỏ hoặc chó dễ thương ... Nhưng nó rất phổ biến."
“Bởi vì trông thật ngầu.”
Nói rồi, cô trợ lý chọc con nhím nhỏ một chút.
Nhím con cầm cây đàn cau mày không kiên nhẫn nhìn cô: "Cái gì?"
Trợ lý nói, "Hội trường 5 tầng mấy."
“Tầng 12.” Nhím nhỏ nói xong liền quay mông về phía cô cúi đầu xuống
tiếp tục đánh đàn.
Ninh Hoàng sững sờ.
Thằng cháu của mình…
Cũng rất gì và này nọ nha.
Ngồi chơi với Nhím con một lúc, cậu nhắn tin cho Lục Thầm đnag trong cuộc họp.
Sếp Lục đang nghe kế hoạch trong phòng họp thì điện thoại của anh đột nhiên sáng lên.
Anh đưa tay lấy điện thoại trên bàn xem.
Khóe miệng nhất thời cứng lại, đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Ninh Hoảng gửi cho anh bức ảnh của Tia Nắng.
[ Chà ]
[ Lục Thầm Thầm, biếи ŧɦái ghê.]