66.
Lúc Lục Thầm mơ màng tỉnh lại, chỉ nghe thấy 1 giọng nói lạnh nhạt: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Anh dụi mắt đứng dậy khỏi ghế sô pha, chăn từ trên người trượt xuống, “Chú nhỏ, quay xong rồi?”
Giọng nói lạnh lẽo chầm chậm cất lên: “Quay xong rồi.”
Lục Thầm còn chưa phát hiện ra điều bất thường.
Cho đến khi có người đưa ly nước ấm cho anh.
Anh nhận lấy, uống 1 ngụm mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Bóng dáng Ninh Hoảng bao trùm lấy anh, kiêu ngạo nhướng mày, đôi môi nhỏ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh chầm chậm hỏi: “Ông chủ Lục, em cùng ai hôn môi mà nếm ra vị cay đắng thế?”
“Có thể cho anh biết với không?”
“Phụt_”
Lục Thầm phun ra một ngụm nước nóng.
Ninh Hoảng đến chân mày cũng không thèm nhíu, tay cầm một quyển tạp chí chặn lại.
Lục Thầm sửng sốt, nhìn chằm chằm y hồi lâu, cuối cùng ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh: "Chú nhỏ, trí nhớ của anh hồi phục rồi à… “
Nhưng anh vẫn chột dạ dịch ra chừa một chỗ cho Ninh Hoảng: “Anh ngồi xuống đây này.”
Ninh Hoàng trầm tư, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Ồ, còn có chuyện ăn dấm của Hạ Tử Vu, sở dĩ lúc đó em giận dỗi với anh là do cô ấy đưa anh về nhà hử?”
Lục Thầm căng da đầu, ỉu xìu nói: “Lúc đó chẳng phải do em không dám nói ra sao… “
Ninh Hoảng cười một tiếng, tiếp tục truy hỏi: “Hôm nay em đưa anh tới đây, thế sau lưng anh đã nói với ekip những gì rồi?”
“Anh vừa xem qua hot search, hình như Trình Hân Nhiên mới bị lộ chuyện kinh doanh bất hợp pháp?”
“Ngay cả có liên quan tới Trình Hân Nhiên cũng không nói với anh, chỉ biết chuyên ở sau lưng anh làm chuyện mờ ám.”
“Sao lại nổi loạn thế?”
Đến cái chuyện này mà cũng bị vạch trần, Lục Thầm nuốt nước bọt nói: “Cái đó, chú nhỏ… “
Ninh Hoảng gõ gõ đầu.
“Muộn lắm rồi, tối sẽ tính sổ với em sau, về nhà thôi.”
Trời sắp sáng rồi.
67.
Ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, hai người cứ như vậy ngồi ở băng ghế sau.
Lục Thầm lúc thì cau mày, lúc thì không nhịn được nhếch khóe miệng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chú nhỏ của mình, nhưng sao nhìn mãi vẫn không đủ.
Ninh Hoảng nhướng nhướng mày: “Sao thế, 18 tuổi nhìn chán rồi à?”
Lục Thầm giương mắt nhìn nói không có, cơ mà ánh mắt vẫn luôn dính chặt trên mặt chú nhỏ không rời đi.
Anh nghĩ không thông, chú nhỏ dù là ở tuổi nào cũng nhìn đẹp trai đến thế.
Lông mày đẹp, khí chất lạnh lùng, ngay cả khi lặng lẽ nhìn ai đó y đều mang theo vẻ mặt kiêu ngạo và lười biếng. Lặng lẽ ngồi sau xe cũng tạo ra 1 loại cảm giác rất hoang dại.
Nhìn nhìn, lại lén lút cầm tay chú nhỏ nghịch vớ vẩn.
Ninh Hoảng chống cằm giả vờ như không phát hiện.
Bàn tay của chú nhỏ chơi ghi-ta, các ngón tay thon đẹp, nước da trắng mịn, nếu sờ kỹ sẽ thấy các đầu ngón tay có những vết chai dày.
Nó bị bong tróc rồi lại mọc lên, khi lớn lên thì lại bong tróc, nhìn bề ngoài thì không phát hiện ra cái gì nhưng khi chạm vào má hay lúc cầm tay hoặc lúc băng bó tay cho y thì sẽ nhận ra đây là tay chú nhỏ.
Trộm hôn lên bàn tay y 1 cái.
Ninh Hoàng bị hành vi ngu ngốc của anh làm cho sửng sốt, đầu ngón tay co quắp lại, nhưng không có rút ra, ậm ừ nói: "Em sao vậy?"
Lục Trần trầm mặc một hồi nói: "Thì là, đã lâu rồi chưa biến trở lại."
Lần trước mới nói được vài lời.
Rồi lại quên anh sạch sành sanh.
Lại còn bị đánh.
Lục Thầm nói lời này giống như chú chó lớn khôn ngoan tủi thân vì thất lạc.
Ninh Hoảng hé miệng nhưng không nói gì, chỉ sờ sờ tóc anh.
Cái tay cũng không buông ra từ bãi đậu xe tới lúc lên lầu. Tay Ninh Hoảng nhớp nháp mồ hôi, mặt cũng nóng lên. Trong lòng nghĩ mẹ nó biến nhỏ lại không quan trọng, sao vừa biến trở lại trái lại giống như cây cổ thụ nở hoa vậy.
Hồi trước ở chung với Lục Thầm chưa thấy anh dính người như vậy
Nói cách khác, y với Lục Thầm chưa từng dính nhau như vậy.
Cháu trai lớn của y dọn đến nhà này sớm quá, sớm đã nuôi anh thành bộ dáng thoải mái rồi.
Cà vạt, mùi hương rất hợp với áo len và áo khoác, biểu đạt sự ôn hoà.
Không xa không gần, không sâu không nông, chỉ là chân thành lâu dài.
Lục Thầm dựa vào sự dịu dàng như vậy mới dần dần buông xuống sự cảnh giác và phòng bị trong y
Nhưng dường như….
Lục Thầm còn có khuôn mặt khác.
Xấu tính, nhiệt tình thích bắt nạt người khác, lại còn thích quản y.
Lục Thầm mở khoá bằng vân tay vào nhà nói: “Em đi nấu bữa khuya, anh muốn ăn gì?”
Ninh Hoàng tức giận: “Muộn thế này rồi còn nấu nướng gì nữa, anh tự làm bát mì ăn là được em mau ngủ đi.”
Qua một lúc nữa là trời sắp sáng rồi.
Nói xong rồi đi ăn mì.
Lục Thầm không buông tay mà kéo người y lại nói: “ Chú nhỏ, em bỏ bánh trôi vào được không?”
Giọng anh chậm, dịu lại khá nghiêm túc nói: “… Chú nhỏ, em còn muốn ở lại cùng anh thêm lúc nữa.”
Cũng không phải là muốn nói điều gì.
Chỉ là lúc thanh tỉnh muốn ở bên nhau là được.
Nhỡ may lúc quay đầu đi lại quên anh đi mất.
Ninh Hoảng nhìn anh hồi lâu lẩm bẩm nói: “Anh muốn nhân vừng.”
Lông mày Lục Thầm lập tức giãn ra, mang dép lê đi đun nước.
Ánh đèn màu cam, nước sôi sùng sục. Lục Thầm một bên bận một bên nói chuyện với y, thức đêm không nên ăn nhiều bánh trôi, tầm dưới 10 cái là được.
Có thể cho thêm chút rượu ngọt, có thể kết hợp với hoa quế như vậy canh sẽ thơm ngọt, uống vào ấm bụng lên.
Bánh trôi được bưng ra từng cái từng cái một tròn trịa nằm gọn trong bát, rượu ngọt với hoa quế hòa quyện cùng với gạo nếp mềm mại.
Mỗi người một bát, từng miếng từng miếng đi xuống bụng, cắn vào lớp vỏ nóng hổi nhân vừng tràn vào chiếc bát sứ trắng muốt.
Ninh Hoảng ngẩng đầu, thấy Lục Thầm vẫn luôn nhìn y chằm chằm không thôi.
Ninh Hoảng bị anh làm cho bật cười nói: “Lúc anh mất trí nhớ không phải là em giả bộ như không có chuyện gì mà?”
Ông thần này chạy đôn chạy đáo đi dỗ dành một đứa trẻ 18 tuổi ngốc nghếch.
Lục Thầm nói: “Chú nhỏ, anh mất trí nhớ em không thể hoảng loạn được.”
“Anh cái gì cũng quên hết, nếu em không đáng tin chút nào thì anh phải làm sao?”
Ninh Hoảng nói khẽ: “Thế lòng em không có tí ý nghĩ xấu xa nào à?”
Thanh âm Lục Thầm càng nhẹ hơn: “Cũng có chứ.”
Mà còn rất rất nhiều.
Đối với chú nhỏ không hề có lòng phòng bị, còn thẳng thắn đơn thuần như kia thì sao mà không thích thú cho được.
Anh nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ, lúc anh 18 tuổi thật ngoan.”
Cho dù vỏ bọc bên ngoài ngang ngược nhưng nhìn cái là có thể mơ hồ nhìn ra sự ngây thơ ngoan ngoãn bên trong, làm lòng người mềm nhũn.
Ninh Hoảng bật cười.
Lục Thầm hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Anh cũng không phải đối với ai cũng như vậy,”
Ninh Hoảng buông chiếc thìa sứ xuống, nheo mắt lại lười biếng hỏi anh: “Biết tại sao lại ngoan thế không?”
Lục Thầm lắc lắc đầu.
Ninh Hoảng nghĩ đến cảm giác lúc mất trí nhớ, khó kìm lại nụ cười.
“Bởi vì lúc mới đi vào cảm thấy ở đây rất giống nhà.”
“Với lại em rất thân thiết… “
Ninh Hoảng nhìn vào ánh mắt Lục Thầm im lặng một lúc rồi nói.
“Rất giống mẹ.”
— Y cũng không hiểu lúc đó sau lại có cảm giác này, nhưng cái cảm giác thân thiết này làm cho đứa trẻ 18 tuổi bị mất trí nhớ đối với Lục Thầm cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời.
Lục Thầm: ? ? ?