Chương 22:

65.

Ký ức giống như là một điềm báo hồi phục, Ninh Hoảng nhìn chằm chằm đầu ngón tay, mơ hồ nhìn thấy chính mình từng chút từng chút biến hóa vi diệu, thân thể bắt đầu cảm giác vừa nóng vừa đau.

Sự thay đổi này trong mắt người khác, rất nhỏ mà nhanh chóng, nhưng trong nhận thức của cậu thì nó rất lâu, trong đầu cũng có thứ gì đó ùa về.

Cậu nhìn cái tin nhắn kia.

Đối phương có vẻ do thấy cậu không trả lời, nên nhắn tiếp một tin.

[Ninh Hoảng, anh hẳn là sẽ nhớ rõ tôi, chúng ta trước kia là bạn bè, gặp mặt thì sao?]

Ninh Hoảng trầm mặc một lát, rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Trình Hân Nhiên lại xuất hiện.

Là nghe được tin tức từ đâu?

Trách không được lại dám xuất hiện, chỉ có thể bởi vì bản hoàn chỉnh của bài hát kia.

Tưởng nhờ mất trí nhớ mà lừa gạt từ trong tay cậu.

Ninh Hoảng không có rep lại cậu ta, một lúc sau đứng lên, chuẩn xác mà ném lon nước vào thùng rác.

Xoa xoa cổ, bước chân nhẹ nhàng mà lười biếng.

Trên đường về, có một ca sĩ thu âm xong, nhìn mặt nạ cậu rồi gật đầu.

"Thầy Mặt nạ, hẹn gặp lại."

"Thầy Mặt nạ, chúng em đi trước."

Cậu cũng gật gật đầu, lười nói lại.

Thật là một cái tên xấu xí.

Khi tới cửa, trợ lý nói: "Xe đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà..."

Cậu ấn lòng bàn tay xuống, ra hiệu im lặng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chờ.

—— quả nhiên.

Lục Thầm đang dựa vào sô pha ngủ mất rồi.

Trên bàn là laptop của ông chủ Lục, chỉ chiếm một góc nhỏ giữa đống mỹ phẩm, bản thảo chương trình và thiết bị lộn xộn.

Mà thân hình mảnh khảnh, thon dài 1m8 của anh đang cuộn tròn trên ghế sô pha, chăn cũng không có, áo khoác bị ép đến nhàu nát, tóc cũng lộn xộn, trong lúc ngủ không biết gặp ác mộng gì, hai mày cau lại.

Ba mươi tuổi, làm việc và nghỉ ngơi cực kì dưỡng sinh, không bao giờ thức khuya, vậy mà ngồi xe ô tô nửa ngày, cùng bồi theo làm tóc trang điểm, ăn cơm hộp, nhiều khi còn quay hình đến ba giờ sáng.

Trên notebook anh còn dừng lại ở giao diện bưu kiện tiếng anh, có vẻ đang làm việc.

Người làm kinh doanh, nào có thời gian rảnh rỗi.

Huống chi sau lưng, còn vội vàng điều tra Trình Hân Nhiên, điều này có lẽ đã khiến anh đảo lộn.

Chỉ vì không muốn cho cậu biết.

Bạn của cậu hóa ra đã sớm phản bội cậu rồi.

Ninh Hoảng ngồi xuống bên cạnh Lục Thầm, đầu ngón tay chạm nhẹ vào hai hàng mày cau, đôi mắt nhắm chặt của anh.

Phảng phất như tất cả quá khứ, đều tan thành mây khói.

Một lúc lâu sau mới tháo mặt nạ đi.

Cúi đầu xuống.

Một nụ hôn nhẹ rơi trên môi người đang say ngủ.

"Anh có ngốc hay không chứ."

Cậu lẩm bẩm.