Chương 16: Sếp lục không chịu làm việc

“Họ nói tâm tư em không tập trung vào học tập, chỉ nghĩ đến con gái, bảo sao thành tích cứ thụt lùi.”

“Họ nói em đã làm cho họ rất thất vọng.”

Ninh Hoảng trầm mặc một lát, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sau đó anh có giải thích, nhưng lại được gọi là học đòi mạnh miệng cãi bướng.

“Khi đó em cảm thấy rất bực bội, lại nhất thời bốc đồng nên đã bỏ nhà ra đi.” Lục Thầm có chút ngượng ngùng, nhưng lại thoáng muốn cười.

Thật ra ngày đó ngay cả chính anh cũng không nghĩ ra vì sao lại muốn bỏ nhà trốn đi.

Chỉ là có một giọng nói bảo anh phải chạy trốn.

Sau đó anh tránh né đề tài này, chậm rãi nói: “Cũng là từ ngày đó mà em bắt đầu muốn học guitar.”

“Khi đó em nghĩ, có khi nào sau này em cũng có thể chơi guitar cho người khác nghe hay không?”

Cũng có thể giống như cô gái kia, ngồi ở nơi nào đó, nhìn một người mình thích, trong nháy mắt trở nên phóng khoáng, sáng ngời mà to gan.

Cho dù người mà anh đang nhìn là một người đàn ông.

Ninh Hoảng nghiêm túc miêu tả cảnh tượng này trong đầu, đích thật là một cảnh tượng cực kỳ lãng mạn.

Nhưng đồng thời, cậu lại nghĩ tới lực sát thương của Lục Thầm khi hát.

Cậu trầm mặc một lúc lâu, vẫn không cách nào phản bội lương tâm của mình, nói: “Việc ca hát… Hay là thôi đi.”

Lục Thầm cười rộ lên: “Khó nghe như vậy sao?”

Người hát khó nghe thì thường sẽ không ý thức được mình lạc điệu hay thái quá cỡ nào.

Ninh Hoảng hỏi: “Lúc trước cô gái ấy đàn bài gì vậy?”

Lục Thầm đọc tên một bài hát.

Ninh Hoàng vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, nói: “Quên đi, cả đời này anh cũng không học được đâu.”

Nói xong, cậu liền tìm một chỗ thích hợp bên sân thượng rồi ngồi xuống, đầu ngón tay lướt qua dây đàn.

Ánh sao đầy trời trên đỉnh đầu, ánh đèn vạn nhà phương xa, không phân biệt được ai là bóng phản chiếu của ai, chú nhỏ ngồi ở giữa đường đối xứng này, phảng phất hết thảy đều thành hư ảnh giống như bọt biển.

Cậu chăm chú nhìn Lục Thẩm, cũng chỉ chăm chú nhìn Lục Thẩm.

Chỉ có tiếng gió quấn qua mái tóc và góc áo của cậu, tiếng ca trong suốt là chân thật duy nhất trong đêm nay.

Bài hát này ngọt ngào hơn nhiều so với trong trí nhớ của anh.

53

Ninh Hoảng vốn không thích những bản tình ca, nhưng tối nay dường như là một ngoại lệ, không biết tại sao mà trong thâm tâm cậu muốn cùng gió đêm nhẹ nhàng như phiêu đãng.

Cậu chạm vào cây đàn ghi ta, rồi lại chạm vào tai mình.

Thanh âm cực nhẹ hỏi một câu: “Thích không?”

Cậu vốn tưởng rằng những lời này Lục Thầm sẽ không nghe được.

Nhưng gió lại đem lời này đưa đến bên tai Lục Thầm rất rõ ràng.

“Thích.” Lục Thầm nhẹ giọng nói.

Ninh Hoảng bỗng cao hứng hẳn lên, ánh mắt biến thành trăng lưỡi liềm. Cười đến có chút ngốc, không muốn cho anh nhìn thấy bèn quay lưng lại giả vờ hóng gió.

Dưới tấm màn đêm đen kịt này, Lục Thầm chăm chú nhìn bóng lưng cậu dung nhập vào vô số điểm sáng.

“Chú nhỏ.” Anh nhẹ giọng gọi.

“Chuyện gì?” Ninh Hoảng đáp lại.

“Chỉ là muốn gọi anh một tiếng thôi.” Anh nói.

Muốn nghe ngôi sao xa xôi xuyên qua vô số năm ánh sáng, đáp lại với một người si tình.

54

Có lẽ bài hát của chú nhỏ thực sự có ma thuật, ngày hôm sau sếp Lục đi làm, bước chân nhẹ nhàng, thần thanh khí sảng, cả người toát lên một cảm giác thư thái vô cùng.

Thấy anh có tâm trạng tốt, trợ lý hỏi: "Hôm nay có anh Ninh tới ạ?"

"Anh ấy đi làm rồi," Sếp Lục lắc đầu, đưa chìa khóa xe cho trợ lý rồi cười nói, "Ghế sau xe tôi có một ít đồ ăn nhẹ, cậu có thể để ở phòng chờ nhân viên."

Trợ lý mắt sáng lên, vui vẻ đi lấy bánh.

Đây cũng là thói quen của sếp Lục, đồ ngọt và đồ ăn vặt lần nào cũng được nướng rất nhiều, nhiều tới mức dù chú nhỏ có tức bụng cũng không thể ăn hết được.

Hơn nữa, ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho cơ thể.

Vì vậy mỗi lần nướng xong, anh chia phần cho chú nhỏ trước, phần còn lại đem đến công ty đóng gói để trong phòng nghỉ của nhân viên, nói chung là nhân viên của anh được ăn ngon.

Đây cũng là truyền thống của công đi, đi làm đem bánh quy, phòng nghỉ của nhân viên thường xuyên có bánh quy ngon lành của sếp tự tay làm. Ngoài ra, bản thân sếp cũng có yêu cầu cao về độ thoải mái trong sinh hoạt nên cơ sở hạ tầng của công ty đều đạt tiêu chuẩn cao. Ngoài ra sếp còn muốn về nhà sớm mỗi tối để nấu ăn cho vợ, có thể không tăng ca chắc chắn sẽ về sớm.

Vì vậy, mặc dù bản thân sếp Lục rất nghiêm khắc và hay chỉ trích trong công việc, nhưng về đãi ngộ của công ty thì khối người thèm thuồng.

Lục Thầm họp xong, không nhịn được mà nhắn tin quấy rầy bạn trai nhỏ của mình: Anh đang làm gì vậy?

Bạn trai nhỏ gõ rất chậm, một lúc lâu sau mới gõ xong mới trả lời: Đang làm việc.

Có vẻ như người sáng lập ra công ty là sếp Lục đây không thích làm việc đàng hoàng.

Lục Thầm chụp ảnh chiếc bánh nhỏ trong phòng nghỉ, còn cố ý nói: Em lỡ đem bánh kem của anh đi tặng mất rồi.

Lần này rep rất nhanh.

Ninh Hoảng: ?

Ninh Hoảng: À.

Anh đoán là cậu bạn trai của mình đang tỏ vẻ không quan tâm nhưng bên trong lại mắng xối xả.

Chưa kịp trả lời, anh đột nhiên thấy Ninh Hoảng đã gửi một biểu tượng cảm xúc.

Thế mà lại là một chú mèo con đáng thương ủ rũ cụp đuôi.

Chú nhỏ nhà anh từ khi nào sử dụng mấy cái gói biểu cảm này vậy!

Trái tim Lục Thầm bị chọc tới mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Anh ngồi ghi âm qua dỗ vợ: “Lần này nướng hơi tệ, quá ngán quá ngọt, ngày mai thành công em đem qua cho nhé.”

Trợ lý đứng bên cạnh làm bộ không nghe thấy.

... Tốt hơn hết là đừng nói với nhân viên chuyện này.

Lục Thầm nghĩ, nếu chú nhỏ nhỏ hơn một chút thì tốt rồi, ngày nào cũng có thể đưa chú đi làm.

Sau mới phản ứng lại.

Không đúng, nếu nhỏ quá thì không thơm thơm được.

Chú nhỏ trả lời anh: Được.

Xong rồi, anh đã tưởng tượng ra cảnh chú nhỏ trề môi ngoan ngoãn gật đầu.

“Khi nào tan làm vậy.” Anh hỏi.

“Sếp ơi ngài vừa mới đi làm.” Trợ lý nói.

Làm sếp không phải là vì có thể tan sớm về với vợ sao?

Nếu không thì lên làm sếp làm gì?