44
Khi chương trình kết thúc đã là ba giờ sáng.
Ninh Hoảng về nhà với cơn buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
Trong nhà là khóa cửa kết hợp vân tay, mở cửa là nghe một tiếng bíp, Ninh Hoảng đang muốn rón rén đi vào nhưng lại thấy trong phòng khách ánh sáng màu cam ấm áp nhàn nhạt.
Ninh Hoảng lén lút.
Nhìn thấy Lục Thầm vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, nửa nằm trên ghế sô pha, đặt máy tính xách tay lên đùi, hẳn là anh đang làm việc, trên màn hình là một email tiếng Anh trong hộp thư.
Có vẻ như là quá buồn ngủ, tay chống cằm nhắm mắt, đầu cũng gật gù nghiêng theo.
Nghe thấy tiếng mới từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt phượng ấy vẫn còn lơ mơ, khẽ mỉm cười với cậu.
"Về rồi sao?"
Lục Thầm đợi cậu về.
Ninh Hoảng sửng sốt một hồi, trái tim như mềm nhũn vô thức, đế giày cọ sàn nhà, nói: "Đã muộn như vậy rồi, sao không ngủ trước đi."
Lục Thầm cũng ngáp một cái, dụi dụi mắt: "Lo cho anh nên cũng không ngủ được, dậy làm việc luôn vậy."
"Không ngờ thức khuya quá lâu nên mới ngủ thϊếp đi."
Nói rồi anh lại vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu cậu.
Ninh Hoảng nghĩ, cái năm mà tên lưu manh này hai mươi cũng ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu sao?
"Ồ." Ninh Hoảng không có giãy dụa, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn để anh sờ đầu.
Lục Thầm lại nói, đi rửa mặt đi.
"Lần sau đừng đợi tôi." Cậu nói
"Cái này anh không quản được." Lục Thầm cười nói, "Quản trời quản đất, anh quản được em ngủ khi nào sao?"
... Giờ ai là đứa cứng đầu hả?
Lúc Ninh Hoảng cúi đầu đánh răng, rửa mặt lau khô sạch sẽ, chợt nhớ tới cái gì, dừng lại nói: "Ờm, cái vụ lùm xùm kia là giả."
Lục Thầm ngẩn người.
Ninh Hoảng lẩm bẩm:
"... Là Hạ Tử Vu, hôm nay tôi hỏi cô ấy."
Cậu thực sự không muốn hỏi loại chuyện này, nhưng nếu Lục Thầm thắc mắc....
"Ban đầu, vụ bê bối là do công ty dàn xếp, nhưng chắn rượu là bất đắc dĩ, Hạ Tử Vu cũng bị cuốn theo."
"Lục Thầm, cái loại dấm này mà anh cũng nuốt được."
Ninh Hoảng vùi mặt vào khăn mặt điên cuồng lau, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Đôi tai lộ ra như giương cao hơn, chờ đợi phản ứng của anh.
Anh xoa tóc sau đầu Ninh Hoảng, nói: "Coi da mặt anh bị lau mất một mảng giờ—."
"Mỹ phẩm dưỡng da đã bôi chưa?"
Ninh Hoảng nói, dưỡng da cái gì...
Lời còn chưa dứt, hai lòng bàn tay đã áp vào mặt cậu mà xoa đều kem dưỡng da.
Bàn tay của Lục Thầm khá lớn.
Thon dài, trắng nõn, hẳn là bởi vì thân cao mà gầy nên bàn tay cũng phát triển theo.
Tay ướt đẫm mà xoa hai má cậu, còn mang theo chút lưu luyến.
Trái tim chú nhỏ như lỡ nhịp, "bang" một tiếng, cậu đập tay Lục Thầm ra.
Lục Thầm cũng không khó chịu, anh chỉ nói, chú nhỏ, đừng hoảng sợ.
Cực kì hung dữ, lộ rõ mười phần ghét bỏ.
"Không có."
"Tôi không ăn dấm bừa bãi, tại sao tôi lại hoảng sợ?"
L ại nói tiếp, Lục Thầm, tôi đi ngủ đây, anh thật mất mặt.
Tên anh là Lục Mất Mặt.
45
Chú nhỏ vẫn cứ như vậy.
Hồi đó, Lục Thầm và chú nhỏ cãi nhau tơi bời, anh vẫn tiếp tục làm cơm nước và việc nhà như bình thường, chỉ là anh không vui, tâm trạng cũng đi xuống nên ít nói hơn bình thường.
Anh chỉ là tự mình giận dỗi, cũng chưa từng nghĩ tới chú nhỏ sẽ cúi đầu.
Nhưng một đêm, chú nhỏ ngồi trên ghế sô pha gọi lại anh vừa mới về nhà.
Kỳ thật anh có thể thấy được chú nhỏ hơi chậm hiểu, thậm chí còn không hiểu anh giận vì cái gì.
Nhưng mà ngày đó, chú nhỏ kiêu ngạo lãnh đạm nhìn anh, dưới bóng mi, con ngươi trong trẻo phản chiếu khuôn mặt, nghiêm túc nói với anh: "Lục Thầm, tính tình anh không tốt, nói chuyện cũng khó nghe, không dễ kết bạn."
"Nếu có điều gì khiến em không hài lòng, em phải nói với anh."
Anh nghĩ. Làm sao có chuyện gì không vui được, chú nhỏ chỗ nào cũng tốt hết.
Ngược dòng mấy năm trước, dù là giả đò giận dỗi cậu cũng nghiêm túc hỏi rõ ràng.
Lục Thầm nằm ở trên giường, hai mắt tỉnh táo, cuối cùng trở mình, trộm giật nhẹ mấy sợi tóc bên tai chú nhỏ vén ra sau tai.
Có lẽ là bởi vì chỗ nào cũng tốt.
Cho nên dù là một sợi tóc cũng tiếc phân cho người khác.
Ngay cả những cử chỉ làm cho cậu khó chịu cũng không muốn làm.
Thà rằng ở ngay bên cạnh, làm cho chú nhỏ lại lần nữa quen anh, thân cận anh mới thôi.
Anh nói: "Chú nhỏ, ngủ ngon."
Đợi nửa ngày mới thấy bên kia ừ một tiếng.
Ninh Hoảng nhắm mắt nhẹ giọng nói.
Ngủ ngon.
Chú nhỏ sẽ không biết được, có được một anh dịu dàng và khắc chế như bây giờ, hẳn là bởi vì anh từng có một người thầy dẫn dắt rất tốt.