Tôi kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm nay gặp lại Ngôn Từ trên đường cho bạn cùng phòng nghe, còn tận tình miêu tả lại sự tích bản thân trong lúc cấp bách đã tóm đại một người qua đường giả làm bạn trai mới như thế nào.
“Hoa khôi khoa của tôi ơi, cậu sợ cái gì?”
“Lại còn tìm người giả làm bạn trai? Có cần thiết không?”
“Nhưng mà cậu ta còn ôm một bạn nữ đấy”, tôi cãi lại, “Tớ không thể thua kém được.”
“Thanh Thanh, nam sinh trong khoa muốn theo đuổi cậu xếp hàng dài đến tận khoa bên cạnh kìa, cậu còn dám nói mình kém hơn Ngôn Từ?”
Tôi chỉ biết câm nín.
Cô bạn cùng phòng lại tiếp tục cổ vũ tôi: “Hay là cậu lùi một bước đi, hai người các cậu làm hòa là được.”
“Nhưng mà, lúc đó là tớ hôn cậu ấy trước…”
Mùa hè lúc điền nguyện vọng thi đại học, Ngôn Từ điền Thanh Hoa, còn tôi điền Bắc Đại.
Mục đích của tôi là không muốn dính dáng đến cậu ta thêm nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng…
Năm nay Thanh Hoa và Bắc Đại lại có chương trình hợp tác.
Đúng như tên gọi, đó chính là chương trình học chất lượng cao mà hai bên hợp tác tổ chức, để sinh viên hai bên có thể trao đổi môi trường học thuật.
Là một sinh viên Bắc Đại, học kỳ này tôi đã đăng ký môn Trí tuệ nhân tạo của Thanh Hoa.
Sau đó…
Tôi thật sự hối hận.
Bởi vì người ngồi ngay phía sau tôi thế mà lại là Ngôn Từ.
Giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, còn tôi ngồi dưới chỉ hận trong thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Phía sau còn truyền đến tiếng thảo luận bài của Ngôn Từ với bạn cùng phòng.
Tôi cực kỳ không muốn để Ngôn Từ chú ý đến mình, cả tiết học chỉ dám thu mình như con đà điểu, cầm bút vẽ linh tinh lên vở.
Cuối cùng cũng tan học.
Tôi vẫn ngồi lì tại chỗ, muốn đợi Ngôn Từ ra khỏi lớp rồi mới đi. Lần sau tôi nhất định phải tránh xa cái chỗ này.
Bỗng dưng, chiếc ghế dài tôi đang ngồi bị ai đó phía sau đạp mạnh một cái, khiến tôi theo quán tính bật khỏi chỗ ngồi rồi lại rơi phịch xuống.
“Ai đấy?” Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã vội im bặt.
Bởi vì người đạp ghế tôi là Ngôn Từ.
Nhìn thấy tôi quay người lại, cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, đoạn hỏi: “Lâm Thanh, còn không đi à?”
…
Tức chết đi được.
Ngôn Từ còn ra vẻ nhìn ngó xung quanh tôi một hồi: “Bạn trai cậu đâu, không đến học cùng à?”
Tôi giật mình.
Tôi làm sao biết được mình lại gặp phải Ngôn Từ ở cái lớp học này, cho nên tất nhiên không nghĩ đến việc thuê bạn trai.
Nhưng tôi đến chết vẫn không chịu thua, giả bộ bình tĩnh đáp: “Cậu ấy không chọn môn này.”
“Ồ.”
“Thế bạn gái cậu đâu?” Tôi cũng chẳng kém cạnh.
Nghe thấy tôi hỏi thế, nam sinh đứng cạnh Ngôn Từ giống như muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu ta cản lại.
Ngôn Từ vẫn đứng đó cười: “Đang đợi tôi ở nhà ăn.”
“Trưa nay định ăn gì?”
“Sườn xào chua ngọt.” Ngôn Từ đáp.
Cuộc đối thoại ngập mùi thuốc súng.
Tôi cắn chặt răng, sườn xào chua ngọt là món tôi thích nhất.
Thôi vậy, câu chuyện xã giao kết thúc tại đây, tôi phải về ký túc xá đặt đồ ăn nhanh thôi.
Tôi quay người thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên chuẩn bị rời khỏi.
Lúc bước ra khỏi chỗ ngồi, tay tôi bị Ngôn Từ kéo lấy.
Cậu ta nhìn tôi cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Có muốn cùng ăn một bữa với bạn gái tôi không?”
…
“Cậu là Lâm Thanh?”
Một nữ sinh vẻ ngoài xinh xắn ngồi đối diện tôi. Bên cạnh cô ấy chính là Ngôn Từ.
Cậu ta ung dung dùng bữa, ánh mắt chẳng thèm nhìn tôi cũng chẳng để ý đến bạn gái bên cạnh.
“Chào cậu, Giang Mỹ Mỹ.” Tôi vừa gặm sườn xào chua ngọt vừa đáp.
Giang Mỹ Mỹ chính là bạn gái của Ngôn Từ.
Xinh đẹp động lòng, ngực nở eo thon, mắt to long lanh đầy phong tình. Tôi hơi ghen tị mà liếc nhìn cô ấy, đúng là kiểu người mà Ngôn Từ thích.
“Chị Thanh Thanh?”
“...Khụ khụ…”
Tôi bị tiếng gọi của Giang Mỹ Mỹ kéo về với hiện thực.
Vì giật mình bị nghẹn nên tôi vội vàng muốn tìm nước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì một cốc nước đã xuất hiện trước mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn, là Ngôn Từ.
Cậu ta đem cốc nước đặt vào tay tôi, lại theo thói quen sờ sờ mũi: “Uống nước đi.”
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta: Bạn gái cậu đang ở đây đấy.
Ngôn Từ nhìn thấy ánh mắt của tôi nhưng chẳng thèm phản ứng gì.