Chương 3

Cửu Cửu: “…”

Vì sao nữ chính có thể nói dối mà mặt không đổi sắc vậy chứ.

Cửu Cửu không biết phải nói gì.

“Cái gì?”

Hoàng Đế Chiêu Ninh nổi giận đùng đùng, nhìn về phía Phúc An đứng sau: “Đi, bắt tên nhóc đó đến đây. Dám bắt nạt Thải Vi, xem trẫm có chặt đầu hắn không.”

Cửu Cửu bị vài thái giám thô bạo lôi đến trước mặt Hoàng Đế Chiêu Ninh, quỳ gối.

Hoàng Đế Chiêu Ninh bảo vệ Phượng Thải Vi đứng sau lưng, sau đó cúi người xuống, nhìn vào Cửu Cửu, dùng tay thô kệch nắm chặt cằm của Cửu Cửu, lực rất mạnh, khiến nàng cảm thấy xương quai hàm của mình sắp bị nắm vỡ mất.

【Á á á, tên bạo quân này có phải muốn gϊếŧ ta không? Hắn là cha ruột của ta đấy, là cha ruột đấy.】

【Tục ngữ có câu, hổ dữ cũng không ăn thịt con mình đâu】

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm đó, Hoàng Đế Chiêu Ninh nghi ngờ nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn về phía Cửu Cửu.

Ở đây đều không có ai nói chuyện, chỉ có tên nhóc trước mặt.

Nhưng nhìn miệng tên nhóc này rõ ràng không động, có phải đây là tiếng lòng của hắn không?

Hắn có thể nghe được tiếng lòng của tên nhóc này?

Người khác lại không nghe thấy.

Hoàng Đế Chiêu Ninh rút tay lại, nhìn Cửu Cửu đầy hoài nghi một lúc, rồi hạ giọng ra lệnh cho Phúc An đi điều tra gấp, tên nhóc này là ai? Hắn sao có thể là cha ruột của nó? Hắn có đứa con như nó từ lúc nào? Sao chưa thấy bao giờ?

Phúc An đi điều tra rất nhanh đã quay lại, thấp giọng bẩm báo với Hoàng Đế Chiêu Ninh: “Thưa Hoàng Thượng, tên nhóc này là con của Lý phi trong lãnh cung, là Hoàng Tử thứ mười tám.”

“Ha!”

Cứ tưởng là ai!

Hoàng Đế Chiêu Ninh nói: “Người đâu, kéo tên nhóc con này ra đánh chết.”

Hắn có rất nhiều con trai.

Tên Hoàng Tử thứ mười tám này là con của phi tần mà hắn ghét nhất, người phụ nữ đó đã phản quốc, tên nhóc này mang dòng máu của nàng ta, sống hay chết hắn đều không quan tâm.

Dám xúc phạm đến bảo bối mà cả hoàng gia yêu thương nhất, hắn nhất định phải gϊếŧ.

Cửu Cửu không có cơ hội giải thích đã bị thị vệ giữ chặt vai và kéo xuống.

【Bạo quân à, hắn thật sự muốn gϊếŧ ta, Phượng Thải Vi có gì tốt? Một đứa trẻ toàn nói dối, không chút thành thật.】

【Ta trộm đồ của nàng ta bao giờ? Có nhiều người vây xung quanh nàng ta như vậy, ta làm sao trộm được? Ta hoàn toàn không có trộm. Ngược lại, là nàng ta thấy ta đẹp, muốn xé nát mặt ta.】

【Nàng ta bịa đặt một đống rồi lại rơi vài giọt nước mắt, giả bộ đáng thương, vậy mà lại có người tin, người đó lại là đương kim hoàng đế, thật là buồn cười!】

【Không ngạc nhiên khi quốc gia Tây Sở bị diệt vong sau mười năm, nếu có một bạo quân không phân biệt đúng sai như thế, sống sót thêm mười năm nữa đã là trời thương xót rồi.】

Một năm sau, quốc gia Tây Sở sẽ bị diệt vong?

Hoàng đế Chiêu Ninh bị những lời nói này làm hoảng hốt.

Là hoàng đế, điều đáng sợ nhất chính là điều này.

Dù cho lời của Cửu Cửu có đúng hay không, trái tim vốn bình tĩnh của Chiêu Ninh Đế bỗng nhiên căng thẳng, bắt đầu nghi ngờ.

Hắn nhìn về phía thị vệ đang kéo Cửu Cửu đi, “Đợi chút.”

Rồi quay sang hỏi Phượng Thải Vi: “Vi Vi, nói cho trẫm biết, con rốt cuộc đã bị tên nhóc này trộm thứ gì?”

Nếu hắn thật sự trộm, thì sẽ xử lý hắn.