Chương 20

Chỉ một lát sau, Quận chúa An Dương đã bị mưa xối ướt đẫm, nhưng nàng vẫn không chịu rời đi, quỳ gối trong mưa, khẩn cầu Hoàng đế Chiêu Ninh tha thứ.

Vợ chồng Đoan Vương nghe tin con gái quỳ trong cung đã lâu, cũng vội vàng tiến cung.

May mắn nhờ phúc của con gái, họ có lệnh bài được vào ra hoàng cung.

Lúc này, vợ chồng hai người đến trước Thu Thủy Cư, một người cầm ô, một người kéo tay Quận chúa An Dương, cố gắng kéo nàng lên.

"Vi Vi, mưa lớn thế này, thân thể con yếu đuối, sao có thể quỳ dầm mưa như vậy? Mau đứng dậy đi, mẹ đau lòng lắm."

Đoan Vương cũng nói: "Con gái bảo bối của ta, con là nữ nhi duy nhất của hoàng thất, sao có thể chịu ấm ức như vậy? Mau đứng lên."

Vợ chồng Đoan Vương rất đau lòng, ra sức kéo Phượng Thải Vi lên.

Nhưng cả người Phượng Thải Vi như bị cắm vào đất, không chịu đứng dậy, còn nói: "Nếu Hoàng Thúc không tha thứ cho con, con sẽ không đứng lên."

Giọng nói của nàng có phần kiêu căng và uy hϊếp.

Vợ chồng Đoan Vương đã quen với sự chiều chuộng và ân sủng của hoàng gia, không nghe thấy lời can gián, tiếp tục kêu lên: "Cha mẹ đưa con về nhà, chúng tâ không tin Hoàng thượng nghe xong sẽ không nổi nóng, không giữ lại, không tha thứ cho con sao?"

"Đi, chúng ta đi ngay bây giờ, mau đứng lên."

Vợ chồng Đoan Vương chắc chắn rằng Hoàng đế Chiêu Ninh, vì không có con gái, rất muốn có con gái và tuyệt đối không để họ mang con gái về nhà nên mới dám nói vậy.

Bởi vì quá muốn có con gái cho nên dù Quận Chúa có làm sai điều gì, Hoàng đế Chiêu Ninh cũng phải tha thứ và yêu thương nàng lần nữa.

Như vậy, khi gia đình họ chịu đựng ấm ức, họ còn hy vọng được nhận đền bù và ban thưởng.

Nghe nói gần đây, Nam Quốc bên kia vì thất bại nên muốn dâng lên rất nhiều báu vật.

Họ muốn đến trước và yêu cầu Hoàng thượng ban cho vài món tốt nhất.

Người hầu trong cung không nhận ra sự uy hϊếp mềm mỏng của vợ chồng Đoan Vương, chỉ nghĩ nếu Quận chúa An Dương bị mang đi, họ có thể bị liên lụy, liền vội vã chạy tới báo với Hoàng đế Chiêu Ninh.

"Hoàng thượng, ngài thật sự không tha thứ cho Quận chúa sao? Vợ chồng Đoan Vương muốn mang nàng về nhà."

"Còn nhớ lúc trước ngài đã bỏ ra rất nhiều công sức để giữ Quận Chúa ở lại trong cung, nếu giờ Quận Chúa bị mang đi, chẳng phải công sức đó đã uổng phí?"

"Hơn nữa, Quận chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng thất, nếu nàng bị mang đi, hoàng thất chẳng phải sẽ không còn nữ nhi nữa sao?"

Mặt Hoàng đế Chiêu Ninh tối sầm lại, không biết đang nghĩ gì, im lặng không nói lời nào.

Nhưng thật ra Cửu Cửu lại lẩm bẩm trong lòng.

【Cha không phải người nhẫn tâm, không cố ý hành hạ Quận Chúa, rõ ràng là nàng ta tự tìm đường chết.】

【 Rõ ràng đã phái người nhắc bao nhiêu lần, trời mưa, bảo nàng về, nàng lại càng không chịu, còn kéo theo vợ chồng Đoan Vương đến. 】

【 Nàng cố tình mà. 】

Hoàng đế Chiêu Ninh nhìn về phía Cửu Cửu: "……"

Thằng nhóc này, hiểu được lòng cha.

Quả không hổ là con của hắn.

【 Hay lắm, cha bị vợ chồng Đoan Vương uy hϊếp, không thể không lùi bước, chắc chắn càng tức giận. 】

Không sai, hiện tại Hoàng đế Chiêu Ninh rất tức giận.

Làm gì có chuyện một đế vương mà bị người ta uy hϊếp?

Đoan Vương này quả thật quá đáng.

Cho rằng hắn thích Quận chúa An Dương đến mức gì cũng có thể chịu đựng sao?