Chương 17

Cả hai mừng rỡ bước vào trong phòng. Lý Phi đã sai người dâng trà và bày biện bánh ngon ra, tất cả đều là những món mà hai vị hoàng tử ưa thích.

Hai vị hoàng tử nâng chén trà, trong lòng vô cùng cảm kích. Thập Hoàng Tử nói: "Lý phi nương nương, chúng ta vẫn nghĩ rằng ngài... chưa bao giờ thích chúng ta."

Lý Phi mỉm cười, ôn tồn nói: "Sao lại có thể nghĩ như vậy? Ba năm nơi lãnh cung, trải qua nhiều ấm lạnh, ai tốt ai xấu bổn cung đều biết rõ. Các ngươi là người tốt, trước kia... là bổn cung..."

Thập Hoàng Tử vội vã ngắt lời, không muốn Lý Phi tự trách: "Lý phi nương nương, trước kia là chúng ta còn trẻ dại, đã làm ngài không vui. Về sau, chúng ta sẽ không làm như vậy nữa."

Thập Nhất Hoàng Tử cũng tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy."

Lý Phi nghe thấy vậy, cảm thấy trong lòng nghẹn ngào, hai mắt cay cay. Hai đứa trẻ này thật sự tốt bụng biết bao, trước kia sao nàng lại không ưa thích chúng chứ? Quả thật là đã hồ đồ, bị ám ảnh bởi những thứ không đáng.

"Đây có phải là Thập Bát đệ, Cửu Cửu không?" Thập Hoàng Tử vui mừng nhìn Cửu Cửu, nói: "Lớn lên thật đáng yêu, giống hệt Lý phi nương nương."

Thập Nhất Hoàng Tử hớn hở hỏi: "Lý phi nương nương, ta có thể ôm Cửu Cửu một chút không?"

Lời vừa nói ra, Thập Nhất Hoàng Tử chợt giật mình, cảm thấy mình đã nói quá, làm sao Lý phi nương nương lại cho phép hắn ôm Cửu Cửu chứ? Thật là mơ tưởng.

"Được chứ," Lý Phi dịu dàng đáp, đưa Cửu Cửu đến trước mặt Thập Nhất Hoàng Tử.

Thập Nhất Hoàng Tử ngạc nhiên, hạnh phúc đón lấy Cửu Cửu. Thập Hoàng Tử cũng vội tiến lại gần ngắm nhìn.

Cửu Cửu thấy hai khuôn mặt trước mặt mình, mắt sáng lên rực rỡ.

【Oa, hai ca ca thật đẹp.】

【Họ còn đang ôm ta nữa.】

Thập Hoàng Tử và Thập Nhất Hoàng Tử nghe được những lời ấy, liếc nhau một cái, vừa mừng vừa không dám tin. Nhưng cả hai vẫn im lặng, không dám để lộ, lo sợ rằng Cửu Cửu sẽ bị người khác xem như yêu quái. Họ là ca ca, nhất định phải bảo vệ Cửu Cửu.

Thấy Thập Nhất Hoàng Tử ôm Cửu Cửu quá lâu, Thập Hoàng Tử lên tiếng: "Ngươi ôm đủ lâu rồi, đến lượt ta."

Thập Nhất Hoàng Tử không tình nguyện nhưng cũng đành chuyển Cửu Cửu qua cho Thập Hoàng Tử.

Một lúc sau, Thập Nhất Hoàng Tử lại nói: "Thập ca, ngươi ôm lâu quá rồi, giờ đến lượt ta."

"..."

Thập Hoàng Tử cau mày, tức giận: "Ngươi nói bậy gì vậy? Ta mới ôm được một chút, còn chưa đủ ấm đâu, không cho."

"Ngươi không cho à? Vậy ta giành!"

Hai người cứ thế đùa nghịch, tranh nhau ôm Cửu Cửu, không khí trong phòng vô cùng vui vẻ, rộn ràng, cho đến khi có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

"Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Là tiếng của Chiêu Ninh Đế.

Chiêu Ninh Đế vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ trong phòng. Chốn cung đình vốn luôn nghiêm trang trú trọng quy củ, mọi người không dám cười lớn tiếng, khắp nơi đều toát lên vẻ trầm mặc, căng thẳng. Nhưng tại đây, tiếng cười rõ ràng làm hắn cảm nhận được không khí nhẹ nhàng, vui vẻ.

Nhưng kỳ lạ thay, tại sao khi hắn bước vào, mọi người lại im bặt?

Lẽ nào hắn đáng sợ đến thế sao?