Ơ… Không đúng.
Còn có năm trăm tệ đặt ở trong ngăn kéo phòng ngủ nhà họ Ôn, lúc đó cô không nhớ tới, cho nên cũng không cầm theo.
Kỷ Sơ Tinh định sẽ trở về lấy năm trăm tệ đó.
Biệt thự nhà họ Ôn ở trên núi, mặc dù cô đã đi được một đoạn đường, nhưng kỳ thật cũng không xa, xe của Bạc Nghiên Sâm đi ra, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô.
"Gia.... Đó là cô gái nhỏ vừa nãy.” Phương Hà không nhịn được nói.
Mặc dù đã đi theo gia ở nhà họ Bạc hơn hai mươi năm, nhìn nhà họ Bạc tranh giành gay gắt, Phương Hà vẫn cảm thấy Kỷ Sơ Tinh rất đáng thương.
Đương nhiên anh ấy có nghe nói đến việc Ôn phu nhân mang đứa con gái với chồng cũ về nuôi, người khác khen bà ta nhân hậu hiền từ, nhưng anh ấy lại chỉ nhờ vào chuyện xảy ra hôm nay liền biết vị Kỷ tiểu thư này từ lúc được đưa về cũng không sống được mấy ngày tốt đẹp.
"Một cô gái nhỏ bị bắt nạt thành thế này, nhà họ Ôn thật sự không biết xấu hổ!" Phương Hà tức giận mắng.
Bạc Nghiên Sâm mỉm cười: "Cô gái nhỏ không nơi nương tựa, bị mẹ đẻ ngược đãi như vậy, nếu ông cụ Kỷ ở dưới suối vàng biết được chắc sẽ độn mồ sống dậy mất.”
Phương Hà: "..."
Gia, mặc dù ngài nói có lý, nhưng nghe thế nào đi nữa vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Kỷ Sơ Tinh ngồi xổm trên mặt đất và đếm từng đồng một, dự định trở về nhà họ Kỷ lấy tiền của chính mình, sau đó dùng năm trăm tệ làm vốn, tính toán kiếm 100 triệu trước, sau đó về hưu dưỡng lão, du lịch.
Ồ! Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới!
Mỗi lần đến một nơi, cô đều sẽ mua một căn biệt thự lớn để dưỡng lão!
Trong lòng cô đang lên kế hoạch kiếm tiền, còn trong mắt Bạc Nghiên Sâm chính là cô gái nhỏ bị bắt nạt buồn bã ngồi xổm ở đây để đau lòng.
Trong lòng anh khẽ động, xe đã dừng lại bên cạnh Kỷ Sơ Tinh.
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Kỷ Sơ Tinh có chút mất kiên nhẫn, cô liếc mắt nhìn thì phát hiện cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra dáng vẻ của người đàn ông.
Cô chớp chớp mắt, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn.
Hê hê!
Người giàu có nhiều tiền!
Mặc dù sắc mặt cô gái vẫn tái nhợt, bên góc trán còn có dấu vết bầm tím sau khi xảy ra va chạm, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, một gương mặt to bằng bàn tay nhìn có vẻ đáng thương.
Bạc Nghiên Sâm khẽ thở dài: "Nhóc con, qua đây.”
Kỷ Sơ Tinh há hốc mồm, không nhúc nhích.
Tại sao người này dám gọi cô là nhóc con! Kệ cả lớn lên đẹp trai thì cô vẫn sẽ đánh!
Bạc Nghiên Sâm nói tiếp: "Đây là trên núi, nếu không lên đây, di dù có đi đến khi trời tối vẫn chưa thể xuống núi được.”
Kỷ Sơ Tinh: "Hừ.”
Bạc Nghiên Sâm cảm thấy buồn cười, liếc nhìn nắm tiền lẻ trong tay cô: "Nơi này không thể bắt xe.”
Phương Hà thấy Gia nhà mình đang dụ dỗ trẻ nhỏ, giống như bị sét đánh.
Kỷ Sơ Tinh nghiêng đầu, suy nghĩ một lát: "Nếu đi taxi, hết bao nhiêu tiền?”
Bạc Nghiên Sâm làm gì biết, anh còn chưa từng bắt taxi nữa, Phương Hà lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Có thể tốn hai ba trăm.”
Một giây trước Kỷ Sơ Tinh còn đang do dư, ngay lập tức mở cửa ngồi lên xe Bạc Nghiên Sâm, động tác nhanh gọn!
Phương Hà sững sờ.
"Là do mấy người muốn đưa tôi đi một đoạn, không phải do tôi muốn." Kỷ Sơ Tinh ngoan ngoãn ngồi im, hai đặt tay lên đầu gối, rụt rè nhắc nhở.
Vì vậy, không cần tính tiền xe của cô đâu.
Bạc Nghiên Sâm cũng sững sờ, sau đó nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Kỷ Sơ Tinh, không nhịn được cười: "Nhóc con, phong thái cứng rắn trước đó đâu rồi?”
Kỷ Sơ Tinh im lặng.
Phương Hà cũng rất ngạc nhiên, Gia đối với việc Kỷ tiểu thư ngồi ở ghế sau không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào, nhưng mà, Gia nhà mình chưa nói gì thì anh ấy cũng không dám lắm chuyện.
Kỷ Sơ Tinh chăm chú đánh giá xe, không nói năng gì.
Bạc Nghiên Sầm quay đầu nhìn cô gái nhỏ, phát hiện cô đang ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, trên đỉnh đầu xuất hiện một cọng tóc vểnh.
Anh nghĩ rằng cô gái nhỏ không có nơi nào để đi, đang suy nghĩ xem làm thế nào, trước khi anh kịp mở miệng thì đã nghe thấy Phương Hà hỏi: "Kỷ tiểu thư, cô muốn đi đâu?”