Chương 5

"Chồng!"

Chu Như hét lên thất thanh!

Khi Kỷ Sơ Tinh cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô bước sang một bên tránh, hạt bi thép trong súng đồ chơi tất nhiên không thể bắn trúng người cô, mà bắn trúng cơ thể Ôn Hoa Minh.

Cùng với chàng trai trẻ ở bên ngoài tình cờ bước vào.

Tiếng vỡ của đồ vật chính là chén trà trong tay anh ta.

Ngay khi chén trà bị vỡ, lá trà và nước trà bên trong văng xuống mặt đất.

Cánh tay Ôn Hoa Minh bị đánh trúng, vẻ mặt đen sì.

Kỷ Sơ Tinh không để ý tới vẻ mặt của Ôn Hoa Minh, ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên người người đàn ông.

Ồ, lớn lên thật đẹp mắt.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, mặc trang phục nhà Đường, trên cổ tay trái đeo một chuỗi Phật châu, trông thanh lịch tao nhã, đôi mắt sáng, đôi môi mỏng.

Nhưng Kỷ Sơ Tinh biết, đáy mắt anh ta toát lên vẻ lạnh lẽo.

Ngay cả khi anh ta đang ngồi trên xe lăn thì anh ta vẫn mang đến cho mọi người cảm giác không thể coi thường.

Chỉ cần nhìn một cái, cô có thể thấy người này có sức khỏe không tốt, rất xấu.

Nhưng không chịu nổi dáng vẻ điển trai của anh ta, Kỷ Sơ Tinh không khỏi nhìn thêm vài lần.

Ôn Hoa Minh nghiến răng: "Ôn Lê Dương!”

Ông ta phớt lờ cơn đau trên cánh tay, quay đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt cung kính: "Nhị gia, ngài không sao chứ, trẻ con trong nhà có chút nghịch ngợm, đã dọa ngài sợ rồi.”

Hôm nay, vất vả lắm ông ta mới mời được Bạc Nghiên Sâm đến nhà một chuyến, định bàn về chuyện hợp tác giữa nhà họ Ôn và nhà họ Bạc ở Bắc Thành, nếu xảy ra chuyện gì, tổn thất này, cho dù nhà họ Ôn tiếp tục ở Nam Thành nỗ lực mười năm cũng không đạt được!

"Ôn Lê Dương, con lăn xuống đây xin lỗi cho ba!"

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Ôn Hoa Minh nói chuyện với Ôn Lê Dương như vậy, Ôn Lê Dương sửng sốt, cậu ta không ngờ mình sẽ không bắn trúng Kỷ Sơ Tinh mà lại bắn trúng ba và khách.

Nhưng nhà họ Ôn bọn họ có thể đi ngang ở Nam thành, chỉ là một chén trà của khách, nhà họ Ôn giàu có như vậy chẳng lẽ lại không trả nổi một tách trà?

Huống chi, Ôn Hoa Minh cũng chưa từng đánh cậu ta.

Nghĩ vậy cậu ta liền khôi phục dáng vẻ tự tin: "Là cô ta!”

Cậu ta chỉ vào Kỷ Sơ Tinh: "Tất cả đều là lỗi của cô ta, nếu cô ta không tránh thì con đã không bắn trúng ba và người ta!”

"Với lại, chỉ là một chén trà, nhà chúng ta cũng không phải không đền nổi!"

Cậu ta kiêu căng hếch cằm: "Này, chén trà của anh giá bao nhiêu, tôi sẽ đền gấp đôi cho anh!”

Kỷ Sơ Tinh cũng không rời đi, dù bận nhưng cô vẫn ung dung đứng trên cầu thang để xem nhà họ Ôn dọn dẹp đống lộn xộn này thế nào.

Nhìn thái độ của Ôn Hoa Minh đối với người đàn ông này, có thể thấy đây là người mà nhà họ Ôn không thể đắc tội.

Nhưng mà...

Nhị gia này là ai?

Thành thật mà nói, tất cả sự hiểu biết của cô về những người xung quanh đều đến từ nguyên chủ, nhưng những thứ nguyên chủ biết cũng không biết nhiều lắm.

Sắc mặt Ôn Hoa Minh tối đen như mực: "Con cút xuống đây cho ba!”

Chu Như cũng phản ứng lại, nhìn thái độ của Ôn Hoa Minh, nhíu mày, lễ phép nói: "Chồng, Tiểu Dương cũng không cố ý, Tiểu Tinh, con cũng thật là, anh trai con đang đùa giỡn với con, sao con lại tránh đi để xảy ra chuyện với khách, con mau đi xin lỗi khách đi.”

Bà ta vừa nói xong, người đàn ông ngồi trên xe lăn khẽ cười.

Anh cười rộ lên, giống như có ngàn ngàn cơn gió thổi qua khiến người ta không thể rời mắt.

Nhan khống có thâm niên như Kỷ Sơ Tinh không thể không nhìn, wow, thật là đẹp trai!

Tất nhiên Bạc Nghiên Sâm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ.

Anh liếc nhìn một cái, cô gái nhỏ thản nhiên nhìn, một chút xấu hổ cũng không có.

Kỷ Sơ Tinh: “Chỉ cần cô không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ!”

Bạc Nghiên Sâm bất ngờ nhướng mày, gan cô gái nhỏ cũng khá lớn.

Bạc Nghiên Sâm không lên tiếng, mà người đứng ở phía sau anh, người đẩy xe lăn cho anh nở nụ cười khinh thường, lạnh lùng liếc nhìn Chu Như một cái.

"Trẻ con? Đùa giỡn?”

"Bà có biết chén trà này là do Nhị gia nhà tôi mua ở phòng đấu giá, do hoàng thất nước Ý chế tạo bốn trăm năm trước, trên đời này chỉ có một chiếc, chỉ hai trăm triệu mà thôi, đương nhiên nhà họ Ôn cũng không phải không có khả năng trả tiền."