Chương 3

Kỷ Sơ Tinh trực tiếp cầm lấy chiếc cặp sách màu đen đi ra khỏi cửa, sắc mặt cô gái vẫn tái nhợt như cũ, nhưng trên mặt không còn vẻ hèn nhát, đôi mắt đào hoa trong veo lạnh lùng.

Ngay khi bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy cậu bé đang lén lút ở cửa.

Năm nay Ôn Lê Dương mười tuổi, là con trai út của Chu Như và Ôn Hoa Minh, được Chu Như yêu thương nuông chiều từ nhỏ, cuối cùng tạo thành tính cách kiêu ngạo ương bướng.

Cậu ta nhìn Kỷ Sơ Tinh, đầu tiên là bị vẻ mặt vô cảm của cô làm cho sửng sốt, sau đó phản ứng lại, đây là đồ đáng thương trước kia cậu ta bắt nạt, trong nháy mắt cậu ta cũng không sợ nữa mà làm mặt quỷ với Kỷ Sơ Tinh, cười nhạo cô như thường lệ: " Lêu lêu lêu, đồ đáng thương, mày không được phép cướp của mẹ của tao, mày không được phép lấy đi tài sản của nhà họ Ôn chúng tao!”

Kỷ Sơ Tinh liếc mắt nhìn cậu ta, một đứa bé mười tuổi mà đã biết nói chuyện này, hiển nhiên ở nhà họ Ôn này có không ít người hầu đều nói như vậy với nguyên chủ, Chu Như giáo dục con trai mình thế này à.

Nếu là Kỷ Sơ Tinh trước đó, có lẽ cô ất vẫn sẽ nhẫn nhịn cho qua chuyện, nhưng Kỷ Sơ Tinh hiện tại thì không.

Trong từ điển của cô, không có bốn từ nhẫn nhịn chịu đựng.

Càng không có chuyện đánh trẻ con là ngoại lệ.

Lập tức giật lấy khẩu súng đồ chơi trong tay cậu ta, ấn vào trán Ôn Lê Dương.

Đây là một khẩu súng đồ chơi trẻ em, nhưng bên trong có bi thép, khi bắn ra sẽ không lấy mạng người nhưng cũng có thể làm người khác bị thương nếu không cẩn thận.

Trong trí nhớ của cô, sau kỳ thi tuyển sinh đại học nguyên chủ bị súng đồ chơi của Ôn Lê Dương làm bị thương ở mắt, thị lực bị mờ, để lại di chứng ở mắt, nhưng ở trong mắt Chu Như, chẳng qua chỉ là đứa trẻ ham chơi bất cẩn làm bị thương.

Thậm chí đến cả một lời xin lỗi nguyên chủ cũng không nhận được.

Rốt cuộc Ôn Lê Dương cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, từ nhỏ đã được nuông chiều, cậu ta cũng biết đánh người bằng súng đồ chơi của mình sẽ rất đau, nếu không lúc trước cậu ta cũng sẽ không dùng thứ này để đánh Kỷ Sơ Tinh.

Nhưng trước kia Kỷ Sơ Tinh không dám nói ra cho nên bây giờ cậu ta cũng không ngờ rằng Kỷ Sơ Tinh lại dám cướp đồ chơi của mình.

"Mày đưa đây! Trả lại cho tao! "Ôn Lê Dương tức giận.

"Câm miệng!" Kỷ Sơ Tinh lạnh lùng nói, vẻ mặt vô cảm nhìn cậu ta: "Thứ này dùng đánh người thì đau lắm, cậu còn chưa bị đánh, đúng không, đánh lên người cậu thử xem nhé?”

Lúc này Ôn Lê Dương thật sự sợ hãi, cậu ta lo lắng: "Mày, mày dám!”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Chu Như cũng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Sơ Tinh đang cầm súng đồ chơi dí vào trán Ôn Lê Dương.

Ôn Lê Dương có thể không hiểu, nhưng Chu Như chẳng lẽ còn không biết thứ này có thể làm tổn thương Ôn Lê Dương sao?

Bà ta không dám tin Kỷ Sơ Tinh dám làm điều này.

Ai cho cô ta lá gan đó?

"Kỷ Sơ Tinh! Mày dừng tay lại cho tao! Chu Như nói.

Vừa nói, vừa định giật lấy đồ trong tay Kỷ Sơ Tinh, Kỷ Sơ Tinh lại nhẹ nhàng xoay khẩu súng đồ chơi trong tay: "Không được nhúc nhích!”

Động tác của cô lưu loát thuần thục, Chu Như không biết đây là hành động chỉ những người đã quen với súng mới có thể làm được.

Chu Như không dám nhúc nhích, bà ta sợ cô làm thật, Ôn Lê Dương run rẩy, chỉ biết khóc: "Mẹ, con muốn đuổi cô ta đi, con muốn đuổi cô ta đi!”

"Cô ta điên rồi!"

"Con muốn cô ta chết!"

"Cậu muốn tôi chết?" Kỷ Sơ Tinh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Lê Dương.

Chu Như sắp chết vì đau lòng, đè nén cơn giận: "Tiểu Tinh, Tiểu Dương vẫn còn là một đứa trẻ, mày là chị gái, sao có thể so đo với thằng bé chứ, có phải thằng bé vô ý va phải mày không, mày nhanh chóng đặt thứ này xuống, nếu không cẩn thận làm Tiểu Dương bị thương, thằng bé là em trai của mày, mày không đau lòng sao?”

"Trẻ con?"

Kỷ Sơ Tinh chỉ cảm thấy nực cười.

Mười ba năm trước, khi Chu Như bỏ rơi nguyên chủ, không nghĩ lúc đó cô ấy cũng là một đứa trẻ sao?

Sau khi nguyên chủ đến nhà họ Ôn, cô ấy bị Ôn Lê Dương bắt nạt, sao không nghĩ đến cô ấy cũng là con mình đi?

"Con trai của bà không hiểu chuyện, không bằng để người làm chị gái như tôi thay bà giáo dục nó?"

Trong khi nói, cô liền bóp cò khẩu súng đồ chơi trong tay.

"Phang!"

"Đừng!"

"Oa!"

Tiếng la hét của người phụ nữ và tiếng khóc của đứa trẻ cùng lúc vang lên trong biệt thự.

Ôn Lê Dương ôm đầu, sợ hãi kêu lên.