Những chuyện này nếu truyền ra ngoài, những phu nhân bên ngoài biết con gái của Chu Như bị đuổi ra khỏi lớp tinh anh, mặt mũi của bà ta còn để đi đâu?
Hơn nữa, Tôn Hãn là con trai của bác sĩ Tôn, làm người, không thể đắc tội nhất chính là bác sĩ.
Chu Như tức giận không chịu được, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười, nói với mấy vị trưởng bối của Tôn Hãn và lớp trưởng: “Tôn phu nhân, mấy vị, thật sự là dạy con không tốt, con bé này vô pháp vô thiên, tôi trở về nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt, bảo nó tự mình tới cửa xin lỗi Tôn thiếu gia và mấy bạn học sinh. Tôn phu nhân, nể tình hai nhà hợp tác lâu như vậy, hy vọng bà không so đo với con bé này.”
“Tôi là mẹ con bé, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chuyện xảy ra hôm nay đều là hiểu lầm, không có khả năng để cho Tôn thiếu gia xin lỗi, càng đừng nói là ghi vào trong học bạ.”
Tôn phu nhân lúc này mới hài lòng mà gật đầu.
Nhà họ Tôn là bác sĩ gia đình của nhà họ Ôn. Bà ta là vợ của bác sĩ Tôn. Thời buổi này có bác sĩ ở xã hội địa vị không thấp, có tiền khó cầu một mạng. Nhà họ Ôn còn phải dựa vào bà ta. Một tiểu nha đầu đến từ nông thôn cũng xứng để con trai bà ta phải chịu phạt sao?
Chu Như không có khả năng để cho Kỷ Sơ Tinh phá hỏng mối quan hệ của nhà họ Ôn với bác sĩ Tôn. Y thuật của bác sĩ Tôn ở khắp Nam thành là có thể gặp nhưng không thể cầu. Đây còn phải xem đến quan hệ giữa ông cụ Ôn và ông cụ Tôn, bác sĩ Tôn mới vừa duy trì mối quan hệ với nhà họ Ôn.
Tôn phu nhân: “Cũng không phải chuyện lớn gì, tôi cũng biết, con bé này từ nông thôn tới, không hiểu chuyện, không phải là lỗi của Ôn phu nhân. Chuyện hôm nay coi như xong, còn lớp tinh anh, tôi và mấy vị phu nhân khác đều không đồng ý cho cô ta trở về. Có học sinh như cô ta, tránh về sau dạy hư con của chúng tôi.”
Trong lòng Chu Như tức giận muốn chết, hận không thể làm cho Kỷ Sơ Tinh lập tức xuất hiện, quỳ xuống xin lỗi tại chỗ. Nhưng chuyện đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể nhượng bộ, hy sinh một Kỷ Sơ Tinh để duy trì mối liên hệ giữa gia tộc.
Mặc dù nhà họ Ôn có uy tín và danh dự ở Nam Thành, nhưng dù sao cũng không phải là đứng đầu phải duy trì quan hệ tốt với các gia tộc khác, không thể trở mặt.
“Nên làm như vậy, Tôn phu nhân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ giáo dục lại con bé này, kêu nó tự mình tới cửa xin lỗi, cầu xin Tôn thiếu gia tha thứ.”
Bà ta vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo của cô gái: “Bà đánh rắm đi!”
Kỷ Sơ Tinh vừa vào văn phòng hiệu trưởng, đã nghe được những lời này, hừ một tiếng, nói ra lời khiến Chu Như suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ngay cả thầy Hoàng cũng ngây người, Kỷ Sơ Tinh thoạt nhìn là tiểu tiên nữ nhưng mắng chửi người còn rất trực tiếp.
Nhưng ông ấy tức giận nhiều hơn.
Chuyện buổi sáng, ông ấy hiểu rất rõ, biết mấy người Tôn Hãn đã làm ra chuyện gì. Ông ấy còn cho rằng Chu Như đến là để đòi lại công bằng cho Kỷ Sơ Tinh.
Không ngờ lại tới để xin lỗi.
Chuyện này là sao?
Còn nói xin lỗi!
Ông ấy sống đến tuổi này rồi, xem như đã có kiến thức.
Lúc này Chu Như suýt chút nữa bị câu "Bà đánh rắm" của Kỷ Sơ Tinh chọc tức đến ngất xỉu.