Nếu có công cụ tốt hơn, cô có thể trực tiếp làm cho Triệu Phi Phi một chiếc điện thoại di động mới, đáng tiếc công cụ nơi này quá nát.
"Sau này chỉ cần không đập vỡ, ngâm nước ném xuống đất cũng không thành vấn đề."
Ánh mắt Triệu Phi Phi càng thêm sùng bái.
Anh sửa chữa sửng sốt, cười một tiếng: "Cô gái nhỏ, đừng nói những câu mạnh miệng này, toàn bộ người trên thế giới chưa thể đạt được đến trình độ này."
Triệu Phi Phi lúc này đã không vừa lòng, hung hăng quát: "Kỷ thần nói có thể là được rồi!"
Anh sửa chữa: "..."
Được rồi, cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, nói gì cũng đúng.
Kỷ Sơ Tinh giơ tay vỗ vỗ bả vai Triệu Phi Phi, an ủi cô ấy.
Nhưng mà...
Chiếc điện thoại này rất đặc biệt, nó giống như sản phẩm thử nghiệm lỗi mà cô từng phát triển.
"Chiếc điện thoại này mua ở đâu?" Kỷ Sơ Tinh hỏi.
Triệu Phi Phi còn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ, nghe vậy ngơ ngác nói: "Kỷ thần, cậu cũng muốn mua một cái sao? Khả năng là không mua được, đây là thứ mà mẹ tôi mang về từ bên ngoài lúc mười tuổi, nghe nói trên thị trường chỉ có một chiếc này, nói là sản phẩm thử nghiệm độc lập nổi bật. Tôi cảm thấy rất hữu dụng, chơi game rất mượt."
Lúc nghe nói là sản phẩm thử nghiệm, cô ấy còn rất ghét bỏ, sau đó thật sự rất thích.
Lục Hành kia đã thèm muốn từ lâu, cô ấy cũng chưa để cho cậu ta đυ.ng qua.
Kỷ Sơ Tinh ồ một tiếng.
Cô còn rất cảm thấy hứng thú, xem ra trên thế giới này còn có một số nơi, một số trình độ kỹ thuật, so với hiện tại cường đại hơn một ít.
Cô cảm thấy hứng thú.
Buổi chiều hai người mới trở về trường học, trốn tiết hai tiết.
Nhưng trốn tiết là thói quen của lớp 16, cho dù giáo viên có biết cũng sẽ không nói cái gì. Ở nơi này học sinh mặc dù không học hành, nhưng chín mươi phần trăm không giàu thì cũng quý. Còn lại mười phần trăm là những học sinh nghèo từ tầng dưới cùng,
Ngoại trừ thầy Hoàng, không có ai nguyện ý dạy những học sinh này.
Lúc Triệu Phi Phi và Kỷ Sơ Tinh từ bên ngoài trở về, trong lớp học ầm ĩ như chợ.
Nhìn thấy hai người, Ngô Hạo ôm bóng rổ xông ra lập tức dừng lại: "Lão đại, thầy Hoàng vừa đến tìm cậu."
Cậu ta vừa nói xong, thầy Hoàng mang theo cái bụng bia tròn vo từ bên ngoài vội vàng đi vào: "Bạn học Kỷ Sơ Tinh, em đi cùng thầy một chuyến đến văn phòng, mẹ em đến!"
Kỷ Sơ Tinh gật đầu, khẽ nhấc mi lên: "Biết rồi."
“Sao vậy?”
Triệu Phi Phi ngơ ngác, Ngô Hạo thấp giọng giải thích: “Sáng nay lão đại của chúng ta không phải là đã dạy dỗ đám cặn bã của lớp tinh anh kia sao? Nghe nói ngày mai phải công khai xin lỗi nhưng không chịu, còn tìm người nhà tới chống lưng, tìm tới lão đại của chúng ta.”
Triệu Phi Phi tức giận đập bàn: “Con rùa rụt cổ!”
“Đúng vậy!” Ngô Hạo cũng tức giận đập bàn: “Hừ, phải thay lão đại chúng ta phô chương thanh thế!”
Lúc này, trong văn phòng hiệu trưởng.
Chu Như một thân quý khí, trang điểm tinh xảo.
Giữa trưa bà ta nghe nói Kỷ Sơ Tinh ở trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, còn bị đuổi ra khỏi lớp tinh anh, một khắc cũng ngồi không yên.
Bà ta cũng không hiểu tại sao, con nha đầu chết tiệt này sau khi mắc bệnh tỉnh lại, còn có thể ầm ĩ hơn cả lúc trước trước. Chẳng những làm cho trong nhà ầm ĩ đến mức gà chó không yên, thậm chí còn ầm ĩ đến trường học.
Sao nó dám?
Cho rằng nhà họ Ôn là nhà của nó sao, có thể giúp nó sao!