Chương 25:

Giữa trưa, Kỷ Sơ Tinh và Triệu Phi Phi đi ra ngoài.

Buổi sáng Triệu Phi Phi đã làm hỏng màn hình điện thoại, giữa trưa thì lập tức chết màn.

Cô ấy tức giận đến mức cơm trưa cũng không thèm ăn, tan học liền đi sửa điện thoại.

Đi bốn cửa hàng sửa điện thoại, không một cửa hàng nào có thể sửa.

Cô ấy tức đến xù lông, trong nháy mắt liền trở thành chị Phi khó ở ngày thường.

Kỷ Sơ Tinh đi theo bên cạnh cô ấy, ừng ực uống trà sữa.

Đây là món ngon mà cô vừa mới phát hiện, ngọt ngào, còn có rất nhiều khẩu vị, cô định uống xong ly này lại mua thêm một ly nữa.

Địa cầu này thật sự quá tốt, có nhiều đồ ngọt kỳ là nhưng lại ngon tới như vậy.

Đồ trước kia cô ăn đều do phòng thí nghiệm làm ra, không có linh hồn.

Chỉ là quá đắt, một ly trà sữa phải mất tới 18 đồng.

18 đồng đó, 18 đồng đó, phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể mua được!

Triệu Phi Phi có chút ủ rũ: "Lão đại, bên ngoài quá nắng, nếu không cậu về trước, thật sự không được, tôi đi tìm người hỏi, buổi chiều sẽ không quay về đi học."

Chiếc điện thoại này đối với Triệu Phi Phi rất quan trọng.

Đây là chiếc điện thoại trước khi mẹ cô ấy qua đời đã mua cho cô ấy, cô ấy đã dùng nhiều năm, là một kiểu dáng đặc biệt, trên thị trường không hè bán, đây là bảo bối của cô ấy.

Điện thoại bị hỏng, trong lòng cô ấy rất khó chịu.

Kỷ Sơ Tinh uống một ngụm trà sữa, chỉ vào một ngôi nhà đối diện không đáng chú ý nói: "Đi qua đó xem thử."

Triệu Phi Phi: "..."

Trời nóng như vậy, cô ấy còn không muốn đi, chỉ là một cái quán nhỏ, dụng cụ cũng không đầy đủ.

Nhưng đến cũng đã đến, còn là Kỷ Sơ Tinh đề nghị, Triệu Phi Phi cúi đầu, đi qua một cách uể oải.

Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, anh sửa chữa chỉ nhìn thoáng qua chiếc điện thoại của Triệu Phi Phi, liền khoát tay: "Chúng tôi không có công cụ mở."

Khuôn mặt Triệu Phi Phi càng thêm nhăn nhó.

Kỷ Sơ Tinh uống hết ngụm trà sữa cuối cùng, ném ly rỗng vào thùng rác nhỏ bên cạnh bàn, hất cằm nói với anh sửa chữa: "Mượn công cụ dùng."

Anh sửa chữa: "?"

Triệu Phi Phi: "???"

"Mang tới đây." Kỷ Sơ Tinh đưa tay muốn lấy điện thoại.

Tay của Triệu Phi Phi không nghe lời, cứ như vậy mà giao ra.

Năm phút sau, Kỷ Sơ Tinh buông công cụ xuống, ấn mở máy, tiếng mở máy và hình ảnh mở máy quen thuộc xuất hiện, Triệu Phi Phi cảm động muốn khóc.

Cô ấy vẫn còn đang ngơ ngác.

Cô ấy cũng không hiểu Kỷ Sơ Tinh mở ra kết cấu bên trong như thế nào, sau đó chiếc điện thoại của cô ấy khôi phục lại như lúc ban đầu.

À, cũng không đúng, nó giống như trở nên mượt mà hơn!

Triệu Phi Phi xem không hiểu, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên!

"Lão đại, từ hôm nay, cậu không phải là lão đại của tôi!"

Kỷ Sơ Tinh: "Hả?"

“Cậu là đại thần! Tôi căn bản không xứng gọi cậu là lão đại, từ hôm nay, cậu chính là Kỷ thần!"

Kỷ Sơ Tinh: "..." Cũng không cần.

Nhưng mà... Cũng được, nghe rất ngầu!

Anh sửa chữa cũng ngơ ngác.

Mặc dù anh ta không có công cụ, nhưng sửa điện thoại không có một vạn, cũng có tám ngàn. Lúc nãy Kỷ Sơ Tinh không phải là sửa điện thoại, mà là dùng công cụ trong cửa hàng của anh ta để thay đổi cấu trúc bên trong.

Nhưng... điều này không thể nào, chỉ bằng một cô gái nhỏ như vậy.

Huống chi, cửa hàng này của anh ta rách nát như vậy cũng không xứng!

Anh sửa chữa lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, khen ngợi nói: "Cô gái nhỏ, tay nghề cũng không tệ."

Kỷ Sơ Tinh ồ một tiếng: "Cũng được."