Chương 2

Nói xong, ông ta cầm hộp thuốc và đi ra ngoài.

Bác sĩ Tôn tức giận như vậy, Chu Như cũng nhanh chóng đứng dậy: "Bác sĩ Tôn, bác sĩ Tôn!"

Nhưng người đã cầm hộp thuốc và xuống tầng dưới, Chu Như không còn cách nào, đành phải nói với thím/mợ Ôn ở tầng dưới: "Chị Ôn, nhờ chị tiễn bác sĩ Tôn về, thay mặt tôi xin lỗi bác sĩ Tôn."

Khi quay lại phòng của Tiểu Tinh, Tiểu Tinh đã đứng dậy khỏi giường. Đúng là bác sĩ lởm thậm chí cả hạ sốt cũng không kê!

Chu Như nhăn mày, xung quanh không có người ngoài, cũng không cần trưng bộ mặt tốt với Kỷ Sơ Tinh, đứa con gái này chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của cô.

"Con làm sao vậy, sao có thể nói chuyện với bác sĩ Tôn như thế, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, hãy thay đổi tật xấu từ quê hương của con đi, đây là Nam Thành, không phải quê con, không có ai dạy con sao?"

"Thật trùng hợp." Tiểu Tinh cất sách vào cặp, quay đầu, kiên định nhìn Chu Như: "Tôi từ nhỏ không có cha mẹ, cũng không có ai dạy tôi cách lễ phép với bác sĩ dỏm."

"Con!"

Lúc Kỷ Sơ Tinh 4 tuổi, cha cô là Kỷ Tấn Trung đã mất tích và sau đó được cảnh sát phán đoán là đã chết. Chu Như rất nhanh đã không chịu được cuộc sống nghèo khó ở quê hương.

Đặc biệt, Kỷ Tấn Trung còn là một bác sĩ nghèo thường xuyên dùng tiền của gia đình mình để điều trị cho người khác, cuối cùng sau khi ông mất tích và bị phán đoán đã chết, bà ta đã thu xếp mọi thứ và rời đi.

Bà ta nhanh chóng gặp được Ôn Hoa Dương, một nhà giàu có ở Nam Thành, và không lâu sau đó đã kết hôn với Ôn Hoa Dương, trở thành mẹ kế của người khác, hiện tại có một đứa con chung là Ôn Lê Dương.

Và nguyên nhân khiến cô mắc bệnh lần này có liên quan đến Ôn Lê Dương.

Chính Ôn Lê Dương đã đẩy cô xuống bể bơi nhà họ Ôn, khiến cô đuối nước và hôn mê, hai ngày nay cậu ta trong lúc cô bất tỉnh đã lẻn vào bóp cổ và cánh tay cô.

Thực sự rất tàn nhẫn, nhưng Chu Như hoàn toàn không điều tra, chỉ cho rằng nguyên nhân chính là do không biết bơi mà vẫn đi chơi ở hồ bơi và đã gặp tai nạn.

Còn đứa con gái 4 tuổi của cô, Kỷ Sơ Tinh, Chu Như coi cô như con ghẻ và bỏ lại ở quê, từ nhỏ đã sống cùng ông nội của cô, nhưng sau nửa năm, ông nội cô đã qua đời vì bệnh. Trước khi ra đi, ông lo lắng về đứa cháu gái của mình phải sống một mình, nên cuối cùng đã nhờ người tìm ra mẹ của cô, Chu Như, và vô tình đã để cho một phu nhân của gia đình giàu có ở Nam Thành biết được rằng Chu Như còn có một đứa con gái ở quê hương, Chu Như buộc phải đưa Kỷ Sơ Tinh từ quê về để giữ thể diện.

Ông nội của Kỷ Sơ Tinh hết lòng nghĩ cho cô, nếu ông ở bên kia biết được những ngày tháng cô trải qua tại nhà họ Ôn trong nửa năm qua như nào, chỉ sợ ông sẽ không chịu được.

Ông nội chính là người yêu thương Kỷ Sơ Tinh nhất trên thế giới này.

Mặc dù Chu Như bỏ Kỷ Sơ Tinh từ khi cô 4 tuổi, nhưng bà ta vẫn là mẹ của cô, lời nói này của Kỷ Sơ Tinh, không phải là trù ẻo bà ta chết rồi sao, Chu Như tức giận và giơ tay lên định tát vào mặt Kỷ Sơ Tinh.

"Ai dạy con nói chuyện như vậy!"

Nhưng tay bà ta vẫn chưa kịp đánh xuống thì đã bị Kỷ Sơ Tinh nắm lấy cổ tay: "Đừng động tay, đây là cơ hội cuối cùng của bà."

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ để Chu Như có cơ hội đánh vào cô nữa, bất kể là vì bản thân cô, hay vì Kỷ Sơ Tinh trước đây.

Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của nguyên thể, chính là chưa từng có một người mẹ như vậy trong cuộc đời.

Chu Như hoàn toàn không ngờ rằng, đứa con gái trông yếu đuối như này, lại có sức mạnh lớn đến nỗi có thể nắm chặt cổ tay của bà ta, rõ ràng trên cổ tay gầy gò trắng nõn của cô còn hiện lên lờ mờ những mạch máu màu xanh lam và nhiều vết bầm tím vì cô quá ốm yếu.

Nhưng mọi thứ đều bị áp chế bởi sự không kiềm chế nổi của Kỷ Sơ Tinh, "Kỷ Sơ Tinh, ta là mẹ của con!"

"Mẹ?" Kỷ Sơ Tinh cười, "Bà xứng đáng ư? Bà đã nuôi tôi được một ngày nào chưa? Trước khi tôi 4 tuổi là bố tôi nuôi tôi, sau khi tôi 4 tuổi là ông nội tôi nuôi tôi, bà làm tròn trách nhiệm một ngày nào không?"

Đó là sự thật, nhưng Chu Như không cho phép Kỷ Sơ Tinh nói ra những lời này, thậm chí còn bị xấu hổ đến tức giận: "Con dám nói như vậy với ta, thì mãi mãi đừng quay lại nhà họ Ôn! Cút đi!"

"Ha!" Kỷ Sơ Tinh cười: "Yên tâm, cho dù bà có cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không ở lại."

Đây vốn không phải là nhà của cô, cô cũng không cần phải ở lại.

Chu Như bị cô đẩy ngã lên giường, nghe cô nói vậy, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cầu xin cô, dựa vào cái gì?

Một đứa con gái nhà quê không nơi nương tựa, không có nhà họ Ôn thì làm sao có thể sống ở Nam Thành cơ chứ.

Thật ngây thơ, nó sẽ phải cầu xin bà để được quay lại!