Nếu là trước đây, Kỷ Sơ Tinh tuyệt đối không có khả năng yêu cầu kiểm tra camera, vốn dĩ cũng không biết camera là gì, chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho người ta bắt nạt, lần này, vốn dĩ bọn họ tính toán làm sao đểđuổi cô đi!
Không nghĩ tới…
Trước camera, bọn họ thậm chí không còn khả năng biện hộ cho mình.
Mà tất cả những điều này đều do Kỷ Sơ Tinh, nếu không phải vì cô yêu cầu xem camera, sao giám thị có thể không tin bọn họ, bọn họ đều là những đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng!
Nhưng Tôn Hãn vẫn muốn cãi lại: “Giám thị, chúng em chỉ muốn dạy cho Kỷ Sơ Tinh một bài học, chỉ là đùa một chút mà thôi.”
“Đúng vậy!”
Có Tôn Hãn lên tiếng, những người khác dường như cũng có thêm sự tự tin: “Hơn nữa, cậu ta cũng không xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã biết rồi còn dùng chân đá cửa, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, cậu ta có ý đồ xấu!”
Kỷ Sơ Tinh đứng ở bên cạnh, không có biểu cảm gì.
Giám thị Nghiêm nghe được những lời này chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn: “Các em, các em! Mau xin lỗi bạn học Kỷ Sơ Tinh, về nhà viết bản kiểm điểm, làm ra những việc như thế này chỉ còn cách ở lại làm dự bị!”
Sắc mặt của bọn họ nhanh chóng thay đổi, không hiểu sao giám thị Nghiêm lại vì Kỷ Sơ Tinh mà trừng phạt bọn họ, những đối tượng được đào tạo trọng điểm?
“Giám thị, chúng em không phục! Cậu ta không có chuyện gì, ngược lại là chúng em bị tổn thương!”
Giám thị Nghiêm tức đến nỗi không biết phát tiết vào đâu: “Em ấy không có việc gì, là vì em ấy tránh được, không phải các em không làm, việc này không có gì để bàn, xin lỗi!”
Việc đã đến nước này, người ở trong Nam Trung đều biết, giám thị Nghiêm rất nghiêm khắc, làm lớn chuyện không phải là điều tốt, hôm nay là do bọn họ không lên kế hoạch chu toàn, cuối cùng bọn họ chỉ có thể nhịn nhục xin lỗi Kỷ Sơ Tinh.
“Kỷ Sơ Tinh, chúng tôi sai rồi.”
Giám thị thấy thái độ nhận lỗi của họ khá ổn, yêu cầu họ về nhà viết bản kiểm điểm, Kỷ Sơ Tinh không quên nhắc nhở (đâm thêm một dao): “Đừng quên xin lỗi công khai, đúng không, giám thị Nghiêm?”
Giám thị Nghiêm có chút do dự, nhưng nghĩ đến việc họ đã phạm lỗi nghiêm trọng như vậy, ông ấy nghiến răng nói: “Đúng, buổi sáng ngày mai, xin lỗi công khai!”
Mấy người cắn chặt răng, suy nghĩ một chút, tạm thời nhịn xuống, không nói thêm gì nữa, rời khỏi văn phòng giám thị.
Lúc này giám thị Nghiêm mới quay lại, giọng điệu khi nói chuyện với Kỷ Sơ Tinh cũng có thêm phần hòa nhã: “Em yên tâm, những việc như thế này sẽ không xảy ra nữa, em về trước đi, việc này thầy sẽ xử lý thật tốt, đảm bảo cho em một kết quả công bằng.”
Dừng lại một chút, giám thị Nghiêm lại nói: “Thầy nghe nói, hai ngày nay em bị bệnh nên xin nghỉ, vừa vặn bỏ lỡ bài kiểm tra tuần trước, em yên tâm, thầy sẽ tìm thời gian cho em thi lại trong tuần này.”
Kỷ Sơ Tinh: “...” Không cần đâu, cảm ơn!
Giám thị Nghiêm là một giám thị công bằng, đương nhiên cũng không hiểu sự từ chối trong ánh mắt của Kỷ Sơ Tinh chính là sự ghét bỏ, chỉ cảm thấy trong lòng đầy áy náy.
“Thầy giám thị, hôm nay em đến là để nói chuyện này với thầy.” Kỷ Sơ Tinh nhún vai: “Em định chuyển lớp.”
“Gì cơ!” Giám thị Nghiêm ngạc nhiên.
Chưa kịp để ông ấy phản ứng lại, ngoài văn phòng vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.
Lưu Tú Bình dứt khoát bước vào văn phòng, không thèm nhìn Kỷ Sơ Tinh đang ở bên trong, đặt một tờ giấy lên bàn làm việc kèm theo một tiếng “bốp”.
“Giám thị Nghiêm, thầy xem đi, đây là bảng xếp hạng của kỳ kiểm tra lần này, tôi yêu cầu loại Kỷ Sơ Tinh ra khỏi lớp.”
Giám thị Nghiêm cảm thấy như bị Lưu Tú Bình tát vào mặt, ông ấy vừa mới nói sẽ tạo cơ hội thi lại cho Kỷ Sơ Tinh.
Nhìn cô gái đứng bên cạnh, giám thị Nghiêm nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Lưu Tú Bình là nhân tài toán học đặc biệt được mời từ nước ngoài về, địa vị rất quan trọng, người ở Nam Trung rất lễ phép và tôn trọng bà ta.