Cuối cùng, Kỷ Sơ Tinh và vài người khác cùng bị giám thị Nghiêm dẫn đi.
Một số thiếu niên liên tục lên tiếng, không chỉ yêu cầu Kỷ Sơ Tinh phải xin lỗi mà còn yêu cầu cô phải công khai kiểm điểm, chủ động rút khỏi lớp tinh anh, thậm chí yêu cầu Kỷ Sơ Tinh rời khỏi Nam Trung.
Lớp tinh anh là lớp được lập ra để đào tạo và bồi dưỡng những học sinh xuất sắc, nếu thật sự có hành vi không đứng đắn, thì quả thật không thể tiếp tục ở lại đây.
Chỉ là khi mấy cậu thiếu niên mồm năm miệng mười mách lẻo với giám thị thì Kỷ Sơ Tinh ở bên cạnh lại tỏ ra mệt mỏi, gật gù như gà con mổ thóc nhìn cảnh này.
Như thể những điều họ nói không liên quan đến cô vậy.
Giám thị quay lại nhìn thấy vậy thì có vẻ không hài lòng: “Kỷ Sơ Tinh, đây là thái độ gì? Em đã nhận ra lỗi của mình chưa?”
Kỷ Sơ Tinh sắp ngủ gục, sau khi nghe được một lúc, cô nhìn Nghiêm giám thị bằng vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Giám thị, hình như thầy quên mất một điều, còn có một thứ được gọi là camera giám sát?”
Cô cảm thấy buồn ngủ, hiện tại chỉ muốn ngủ, những người này không để cô ngủ, khiến cô không vui!
Cô muốn ăn kẹo sữa, muốn ăn thạch, còn muốn ăn những chiếc kem mát lạnh!
Sắc mặt vài thiếu niên nhanh chóng thay đổi, tất cả đều chỉ tay vào Kỷ Sơ Tinh: “Cậu còn không nhận lỗi, còn muốn cãi lý! Giám thị! Kỷ Sơ Tinh làm vậy thật sự không thể chấp nhận được, đến lúc này mà vẫn không chịu nhận lỗi, chúng em và tất cả mọi người đều thấy rõ, chẳng lẽ Tôn Hãn lại có thể tự biến bản thân mình thành tình trạng thảm hại như thế không!”
“Ai mà biết được?” Kỷ Sơ Tinh giơ tay lên, vô tội nói: “Dù sao trên đời này, có rất nhiều kẻ ngốc.”
“Cậu!”
Sắc mặt giám thị cũng có vẻ khó chịu, Kỷ Sơ Tinh nhìn qua giám thị Nghiêm, gương mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Giám thị Nghiêm, em còn tưởng Nam Trung là nơi công bằng, mọi việc không thể dựa vào lời nói của một bên để đưa ra quyết định, hóa ra….”
Cô cố ý bỏ lửng câu, thậm chí còn tỏ vẻ thất vọng lắc đầu.
Giám thị rất coi trọng đến danh tiếng của Nam Trung, ngay lập tức liếc nhìn mấy cậu thiếu niên, rồi nói: “Vậy thì trước tiên đi xem camera!”
Sắc mặt của mấy cậu thiếu niên thay đổi nhanh chóng.
Năm phút sau, khi xem video từ camera, sắc mặt của giám thị gần như chuyển thành màu gan lợn.
7 giờ 40 phút sáng.
Năm phút trước khi Kỷ Sơ Tinh đi vào, Tôn Hãn cùng vài học sinh khác đã phối hợp với nhau mang những cây chổi lau nhà được lấy ra từ nhà vệ sinh, và những chậu nước bẩn đã giặt qua dẻ lau bảng cẩn thận đặt lên trên bệ cửa, thậm chí còn có người đứng ở cầu thang đợi Kỷ Sơ Tinh lên rồi lén lút chạy đi báo tin.
Cảnh tượng tiếp theo tất nhiên là Kỷ Sơ Tinh phát hiện ra và bọn họ đã phải chịu quả báo.
Còn những lời lẽ gọi là xúc phạm càng buồn cười.
Lừa mình dối người! Bịt tai trộm chuông*! Vừa ăn cướp vừa la làng!
*Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Giám thị cảm thấy giờ phút này mặt mũi của mình đã mất hết!
Chuyện gì thế này?
Nam Trung đã bỏ ra nhiều công sức cuối cùng lại nuôi dưỡng ra những kẻ như vậy.
Kỷ Sơ Tinh không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đối mặt với ánh mắt đầy áy náy của giám thị, cô vô tội giơ tay lên.
Giám thị Nghiêm càng thêm áy náy, tất nhiên, cũng càng thêm tức giận!
Tới lúc này mấy thiếu niên mới ý thức được tất cả mọi chuyện đã bị vạch trần, trong lòng vô cùng hối hận nhưng phần lớn lại là sự sợ hãi.
Họ không ngờ được cô lại có thể xoay chuyển tình thế được như vậy.