Chương 14:

Sáng hôm sau lúc 7 giờ rưỡi.

Kỷ Sơ Tinh được Bạc Nghiên Sâm đích thân đưa đến trường Nhất Trung Nam Thành.

Vì dậy sớm nên trông cô có chút cáu kỉnh.

Những lọn tóc nhỏ trên đầu cô chỉa lên không thể ép xuống được.

Cô nằm lì trên ghế sau, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trông như thể bị ai đó cướp mất 8000 vạn vậy.

Bạc Nghiên Sâm cố gắng dụ dỗ cô bằng hai hộp kem, nhưng vẫn không thể làm cô vui vẻ.

Vốn dĩ Bạc Nghiên Sâm còn nghĩ rằng cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy chắc chắn sẽ rất thích đến trường, không nghĩ tới cô cũng là một học sinh kém. Anh hơi đau đầu: “Nhóc con, thế này không được đâu.”

Kỷ Sơ Tinh không nói gì, cô chỉ muốn ngủ.

Tối qua cô lén ăn kem mãi đến 12 giờ mới ngủ được, cơ thể vừa khỏi bệnh cần được nghỉ ngơi.

Bạc Nghiên Sâm không ngờ rằng cô gái nhỏ lại không thích đến trường như vậy, anh phải mất tận 40 phút để đánh thức cô.

Lần đầu tiên Bạc nhị gia cảm thấy đây là tình huống khó khăn nhất mà anh từng gặp trong đời: “Học tập chăm chỉ, tan học tôi sẽ đưa em đi mua kem.”

Tối qua cô gái nhỏ đã muốn mua kem, nhưng vì sức khỏe của cô mới hồi phục, Bạc Nghiên Sâm đã không đồng ý.

Kỷ Sơ Tinh lập tức sáng mắt: “Tôi muốn vị đào, nho, vải, dưa hấu…”

Bạc Nghiên Thâm cảm thấy đau đầu: “Chỉ được mua hai cái.”

Kỷ Sơ Tinh quay đầu không nói gì, Bạc Nghiên Thâm đành phải nhượng bộ: “Ba cái.”

Vì vậy, Kỷ Sơ Tinh đội một chiếc mũ, mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào lớp tinh anh của Nhất Trung Nam Thành.

Nhất Trung Nam Thành là trường trung học nổi tiếng nhất ở Nam Thành, và lớp tinh anh chính là lớp ưu tú nhất của trường.

Theo lý mà nói, với thành tích của nguyên chủ thì không thể vào lớp tinh anh. Nhà họ Ôn nhìn thành tích của nguyên chủ cũng không có ý định đưa cô ấy vào lớp tinh anh tránh tăng thêm áp lực, nhưng Ôn Hân Duyệt lại kiên quyết thuyết phục Chu Như để Kỷ Sơ Tinh vào lớp này.

Cô ta nói có thể giúp Kỷ Sơ Tinh học thêm, việc không theo kịp chương trình giảng dạy cũng không sao, cô ta có thể giúp nguyên chủ bổ sung kiến thức.

Kết quả là, Kỷ Sơ Tinh không theo kịp tiến độ của lớp tinh anh, thành tích thi cũng rất khó đạt tiêu chuẩn, bị cười nhạo suốt nửa năm.

Kỷ Sơ Tinh mơ màng đi về phía lớp tinh anh, trên đường không mấy chú ý đến ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

“A, đây là ai, là bạn học mới chuyển đến sao? Chưa thấy bao giờ?”

“Xinh đẹp ghê, không thua gì hoa khôi trường Ôn Hân Duyệt!”

“Suỵt… Đây không phải là người đang kéo lớp tinh anh tụt lại phía sau sao?”

“Sao có thể như vậy, người kia nhát gan đi đường còn không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa là!”



Lúc này vẫn chưa đến 8 giờ, liên tục có học sinh bước vào lớp, nhưng bên ngoài lớp tinh anh lại vô cùng yên tĩnh. Kỷ Sơ Tinh vừa định đi vào, đột nhiên dừng lại một chút.

Sau đó, cô gái nâng chân lên, đá mạnh vào cánh cửa.

“Rầm!”

Cùng với đó là những tiếng kêu thảm thiết và tiếng đồ vật rơi từ trên cửa xuống.

“A!”

Một loạt âm thanh ầm ầm, thùng rác và cây lau nhà bốc mùi hôi thối rơi xuống, rơi xuống trúng người mấy cậu thiếu niên đứng sau cửa.

Mấy người ngã lăn ra đất, kêu la không ngừng, mặt mày bầm tím.

Tất cả học sinh trong lớp tinh anh đều nhìn về phía này, không thể tin vào mắt mình.

Tuy nhiên, ánh mắt của họ chủ yếu dừng lại ở cô gái đứng trước cửa.

Cô gái có mái tóc dài xõa xuống, đội một chiếc mũ đen, mặc áo phông và quần dài đen, vẻ mặt không biểu cảm nhìn những người đang nằm trên đất.

Bởi vì Kỷ Sơ Tinh rơi xuống hồ bơi nên đã xin nghỉ học hai ngày, vừa khéo lại liền kề với hai ngày cuối tuần được nghỉ, nên mãi đến hôm nay mới đi học lại. Mấy cậu thiếu niên trong lớp tinh anh đã chuẩn bị một “món quà đặc biệt” cho cô, nhưng cuối cùng món quà đó lại rơi vào chính họ.

“Kỷ Sơ Tinh! Sao cậu dám làm vậy!”

Một thiếu niên tức giận đứng lên: “Kỷ Sơ Tinh, sao cậu lại làm thế này…”

Một nam sinh khác cũng tức giận đứng lên: “Kỷ Sơ Tinh, đây là phong cách của một học sinh sao, sao cậu có thể dùng chân đá cửa, để những thứ rác rưởi này rơi vào người chúng tôi!”

Kỷ Sơ Tinh liếc nhìn ba người, đây không phải là những người từ khi nguyên chủ chuyển vào Nhất Trung Nam Thành học đã liên tục bạo lực học đường với cô ấy sao?