Kỷ Sơ Tinh đang nhai kẹo sữa liền ngẩn ra.
"Quả nhiên không nhớ rõ." Bạc Nghiên Sâm thở dài một tiếng.
Hình như, rất tiếc nuối.
Kỷ Sơ Tinh cố gắng tìm kiếm ký ức trên người nguyên chủ, cũng không tìm ra được chi tiết nói nguyên chủ có quan hệ với người đàn ông đẹp trai này.
Bạc Nghiên Sâm chỉ có thể giúp cô giải thích nghi hoặc.
"Bảy năm trước, khi đó em mới bao nhiêu tuổi?" Bạc Nghiên Sâm giơ tay khoa chân múa tay trước mặt Kỷ Sơ Tinh: "Ông cụ Kỷ đã khám bệnh cho tôi."
Mặc dù ông nội Kỷ sinh ra ở nông thôn, nhưng Kỷ Sơ Tinh dựa theo ký ức của nguyên chủ để nhớ lại một chút. Nhìn tình huống hiện tại thì xem ra ông nội Kỷ hẳn là một ác sĩ rất lợi hại, mỗi năm đều có không ít người tìm đến ông ấy để chữa bệnh.
Nhưng rốt cuộc lợi hại đến mức nào thì cô cũng chỉ có chút ấn tượng của nguyên chủ, không có nhận thức cụ thể, cho nên cũng không thể xác định.
Chuyện của bảy năm trước sao?
Khi đó nguyên chủ mới 10 tuổi.
Kỷ Sơ Tinh liếc mắt đánh giá Bạc Nghiên Sâm một cái, trong miệng lẩm bẩm, giọng nói có chút hàm hồ: "Vậy kết quả thế nào?"
Bạc Nghiên Sâm cũng không trông cậy vào việc Kỷ Sơ Tinh có thể nhớ được bao nhiêu. Dù sao khi đó cô gái nhỏ vẫn còn bé.
Mặc dù anh đến nhà họ Kỷ, ở lại gần nửa tháng nhưng cũng chỉ gặp qua cô gái nhỏ hai ba lần.
Mỗi lần gặp người lạ, đều là dáng vẻ nhút nhát rụt rè, trốn tránh không dám ra.
"Ừm, cũng không tệ lắm."
Khi đó tình huống của anh rất nghiêm trọng, ông cụ giúp anh chữa trị không ít.
Kỷ Sơ Tinh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Ông nội là ân nhân cứu mạng của anh."
Bạc Nghiên Sâm nhướng mày, không phủ nhận.
Kỷ Sơ Tinh gật đầu, nhìn về phía Bạc Nghiên Sâm rồi xòe bàn tay nhỏ ra: "Không nhiều, mười vạn tệ."
Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Là tiền thuốc men." Không phải cô hố người đâu!
Bạc Nghiên Sâm sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại, cô gái nhỏ tính đòi tiền sao?
Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô gái sạch sẽ, cũng không phải là có ý xấu gì.
Bạc Nghiên Sâm cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu đánh giá: "Nhóc con, tiểu tham tiền?"
Kỷ Sơ Tinh không cảm thấy mình làm vậy là có gì không đúng. Năm đó ông cụ có thể chữa bệnh cho loại người như thế, hiển nhiên không phải bác sĩ bình thường ở nông thôn. Nhất định không lấy được bao nhiêu tiền.
Nếu không cũng sẽ không nghèo như vậy.
"Ừm, ơn cứu mạng, dũng tuyền tương báo*." Kỷ Sơ Tinh nghiêm túc nói.
*“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
"Được, quả thật là muốn dũng tuyền tương báo."
Cô gái nhỏ không có tiền, đây là cháu gái ông nội Kỷ, Bạc Nghiên Sâm nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn, rút từ trong ví ra một tấm thẻ đưa cho cô: "Trả bù tiền thuốc men."
Kỷ Sơ Tinh không chút khách khí cầm lấy nhét vào trong cặp.
Thật tốt, bây giờ cô đã là người có tiền.
Phương Hà lái xe ở phía trước nhìn thấy cảnh này khóe môi giật giật.
Cũng không biết hôm nay anh ấy bị bệnh hay Gia bị bệnh nữa.
Anh ấy cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.
Xe đã đi đến thành phố, Kỷ Sơ Tinh đột nhiên hỏi: "Anh tên là gì."
"Bạc Nghiên Sâm." Bạc Nghiên Sâm đáp.
Kỷ Sơ Tinh gật đầu, Phương Hà lái xe ở phía trước không nhịn được nhắc nhở: "Người khác đều gọi Gia một tiếng Nhị gia."
Kỷ Sơ Tinh nhíu mày: "Tôi không thích gọi người khác là Gia."