Trước đây Tần Gia Mộc từng nghe Châu Cẩm Tuệ nói đến người trong lòng của cô rồi, khen người ta nào là đẹp trai, nói chuyện nho nhã lịch sự các thứ. Nhưng mà cậu hỏi là ai thì Châu Cẩm Tuệ không chịu nói, không ngờ thế mà lại là Từ Minh Húc.
Dù sao thì hai người trai tài gái sắc, rất đẹp đôi, Tần Gia Mộc ngoài chúc mừng thì cũng không biết nói thêm gì cả.
Từ Minh Húc và Châu Cẩm Tuệ cũng được tính là quen nhau từ nhỏ, cũng từ một một bữa tiệc giống như hồi đó Châu Cẩm Tuệ gặp Tần Gia Mộc.
Sau đó, Châu Cẩm Tuệ phát hiện hóa ra nhà của cô và Từ Minh Húc cùng ở trên một con phố, lúc đó cô học cấp 2 còn Từ Minh Húc đã lên đại học, thỉnh thoảng khi anh về nhà lúc cuối tuần, cô sẽ tình cờ gặp lại anh trên đường. Cô bé Châu Cẩm Tuệ hồi đó còn trẻ con, vậy nên cứ chủ động tiến tới làm quen anh trai Từ Minh Húc. Đến khi lên cấp 3, cô bé trở thành thiếu nữ, mà Từ Minh Húc không còn đơn thuần là anh trai của cô nữa.
Thế nhưng Từ Minh Húc quá xuất sắc, không dựa vào gia thế, tự mình phát triển, trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất thành phố A, và cũng là người xuất sắc nhất trong lòng Châu Cẩm Tuệ.
Tính từ lúc Tần Gia Mộc quen Châu Cẩm Tuệ thì đã thấy cô nhắc tới người đàn ông này rồi.
Thật sự rất si tình!
...
Đợi đến lúc khách khứa đã về một nửa, mắt thấy Từ Minh Húc cũng chuẩn bị ra về, Tần Gia Mộc liền đi tới nói chuyện.
"Bác sĩ Từ, sao anh về sớm thế?"
Từ Minh Húc: "Tôi hơi mệt."
"Mà, cậu cũng quen Cẩm Tuệ sao?"
Tần Gia Mộc: "Chúng tôi là bạn thân."
Từ Minh Húc khá bất ngờ nhưng cũng không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt lắm, anh chỉ "ồ" một tiếng.
"Cậu có chuyện gì không?"
"À" - Tần Gia Mộc cười, "Anh phải cố lên nhé! Tôi ủng hộ."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nói rồi tay còn làm biểu tượng cố lên, vỗ vỗ vai Từ Minh Húc cái rồi quay đi.
Mà Từ Minh Húc thì chẳng hiểu mô tê gì cả, không hiểu Tần Gia Mộc vừa làm cái gì, cố lên cái gì, ủng hộ cái gì.
Vẻ mặt khó hiểu bước ra cửa lớn, Từ Minh Húc lắc đầu rồi tự mình bật cười. Dù không hiểu Tần Gia Mộc nói thế là có ý gì, nhưng cậu trông cũng...khá đáng yêu.
Tiệc tan, Tần Gia Mộc là một trong số những người về cuối cùng, Lam Tinh Hải và Đường Văn Gia đã về trước một lúc.
Trên đường về nhà, hai anh em đi một xe với tài xế, còn ba mẹ Tần với Tần Duy Phong đi một xe.
Tần Gia Mộc có chuyện muốn hỏi Tần Duy, nhưng ngại trên xe có người nên nhịn đến khi về nhà mới hỏi.
Cậu vẫn luôn không hiểu, tại sao Tần Duy lại có thái độ với Châu Cẩm Tuệ, thấy cô là không muốn gặp.
Tần Duy định về phòng thì bị Tần Gia Mộc lôi vào phòng cậu.
"Nói đi, tại sao em có ý kiến với Châu Cẩm Tuệ thế?"
"Hôm nay nhất định phải nói rõ cho anh."
Tần Duy ban đầu còn muốn phản kháng, nhưng vì Tần Gia Mộc có vẻ rất kiên quyết muốn biết nên cậu nhóc đành thở dài, nói: "Ngồi xuống đi rồi em nói!"
"Anh nhớ hồi mày còn nhỏ, em vẫn hay chạy theo sau lưng gọi một câu chị Tuệ, hai câu chị Tuệ, thế mà từ lúc chị ấy đi du học thì lại thế này là sao?"
"Anh có nhớ món quà sinh nhật mà anh tặng em năm em 11 tuổi không, vòng tay may mắn mà anh đặt rất lâu mới mua được đó?"
"Nhớ, thì sao? Mà, hình như nó bị mất rồi mà?"
"Chính là Châu Cẩm Tuệ lấy trộm của em."
Tần Gia Mộc kinh ngạc: "Gì? Lấy trộm á? Chiếc vòng tay ấy?"
Tần Duy gật đầu.
"Lúc anh tặng em chiếc vòng đó, em đã đi khoe nó khắp nơi, khoe với cả Châu Cẩm Tuệ nữa, còn không nỡ đeo. Vì mẹ bảo anh phải đặt hàng rất lâu mới mua được từ bên nước ngoài, đây là hàng thủ công, có tiền chưa chắc đã mua được, rồi chiếc vòng đấy là tiền tiêu vặt anh tiết kiệm được để mua tặng em, muốn đem lại may mắn cho em."
Tần Gia Mộc khó hiểu: "Nhưng mà, Châu gia thừa sức để có thể mua hàng ngàn chiếc vòng như thế mà?"
"Thì lúc đầu em có biết là Châu Cẩm Tuệ làm đâu, cho đến lúc chị ta chuẩn bị đi du học. Lúc đó em mua một món quà để tặng chị ta trước khi đi du học, vì quà tự chuẩn bị, khá sơ sài nên không dám tặng công khai, đành đợi ngày hôm sau mới tặng. Sau đó dì giúp việc bảo em lên nhà tìm chị ta, em nghe được chị ta nói chuyện điện thoại với bạn."
"Chị ta nói gì mà chiếc vòng ấy tớ cất công lừa mãi thằng nhóc ấy mới lấy được. Bởi vì lúc đó thấy Từ Minh Húc cũng có một chiếc như vậy do mẹ anh ấy mua cho, mà vì đặt hàng quá lâu, tận mấy tháng trời, nên là đã lấy luôn của em. Sau đó khi gặp Từ Minh Húc đã nói là trùng hợp thật, muốn thể hiện chút tâm ý cho anh ấy biết."
"Khi đó em đâu biết Từ Minh Húc là ai đâu, chỉ đoán là anh chàng nào đó chị ta thích, sau đó thì nhảy vào chất vấn chị ta, chị ta lại ngay lập tức phủ nhận."
"Cho đến vừa nãy mới biết, hóa ra Từ Minh Húc kia và bác sĩ Từ là cùng một người."
"Sau đó lúc anh và chị ta nói chuyện, em đã đến hỏi Từ Minh Húc về chiếc vòng tay kia, anh ấy nói không đeo nữa, nhưng còn giữ, chiếc vòng thật sự rất đẹp."
Tần Gia Mộc nghĩ thế nào cũng không ra được tại sao Châu Cẩm Tuệ lại như thế. Tuy là hiện tại cô bớt trẻ con, trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng không ngờ là vì để có một món đồ đôi với người mình thích là lại đi lấy đồ của người khác, còn là lấy của một đứa trẻ.
"Nhưng mày chắc chắn là chiếc vòng đó chứ?"
"Em tận mắt nhìn thấy mà, còn định giật lại thì bị chị ta lấy mất."
Tần Gia Mộc: "Nhưng dù sao chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đàn ông con trai, ai lại để bụng bao giờ?"
Tần Duy hừ lạnh: "Anh đừng nghĩ hiện tại anh chơi với chị ta 7,8 năm đã là nhiều. Tuy em chưa từng trải đời, nhưng em nghĩ, kiểu người như chị ta rất dễ đâm sau lưng người khác. Cứ cho là em sẽ không để bụng chiếc vòng đi, nhưng việc chị ta lấy trộm, sau đó bị phát hiện còn nói là của mình, khăng khăng phủ nhận như thế, em nuốt không trôi được."
"Em không nói với anh vì em cảm thấy bản thân đang chia rẽ tình bạn của hai người, hơn nữa có thể anh sẽ không tin em."
Tần Gia Mộc nghe xong chỉ chẹp một cái, vò vò đầu Tần Duy: "Anh biết rồi!"