Đội xe sang trọng do chiếc Bentley đứng đầu, ánh đèn pha xuyên qua bóng tối của vùng ngoại ô.
Bên trong xe, Giang Xuyên gấp đến nỗi thái dương đã đổ mồ hôi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh.
‘Thiếu gia, rất nhanh thôi sẽ đưa người đến, ngài cố nhịn một chút!’
Người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khác, mỗi một chỗ đều tinh xảo hoàn mỹ.
Lúc này, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ ấy, lại có một vệt đỏ ửng mờ ám, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nổi lên một chút mê man động lòng người.
Đôi môi ửng đỏ khẽ nhếch lên, tiếng thở gấp vang vọng, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
L*иg ngực lên xuống chập trùng, có thể thấy dược tình trong cơ thể anh đã đến đỉnh điểm.
‘Giang Xuyên!’ Giọng nói trầm thấp như đang cố nhẫn nhịn một cái gì đó của Thượng Quan Lăng vang lên bên trong xe.
Tim của Giang Xuyên bỗng nhảy lên một nhịp: ‘thiếu gia, cố nhịn một chút!, người chuẩn bị được mang đến rồi!’
Đám vệ sĩ còn không mau đem cô gái sạch sẽ đến đây?
Cách đó không xa có một hình bóng thất tha thất thiểu chạy đến trong tầm mắt của mọi người.
Đám vệ sĩ bên ngoài xe đồng loạt dơ súng lên, nòng súng lạnh như băng, nhắm thẳng vào bóng người cách đó không xa.
Tới gần...
Càng gần...
Tô Phù thất tha thất thểu từ trong bụi cỏ chạy ra, cô không dám quay đầu, bước chân vẫn cứ chạy không dám dừng lại.
Đột nhiên, có một người đàn ông mặt mũi lạnh băng, không một câu báo trước bỗng suất hiện trước mắt cô.
A...
Giang Xuyên khích động nói: ‘quá tốt rồi! là một cô gái’
Tô Phù còn chưa kịp giãy dụa, liền bị người của Giang Xuyên mang đi, nhét vào bên trong chiếc xe.
Thật tối!
Đập vào mắt trước tiên là bóng tối đưa không thể thấy nổi năm ngón.
Trong không khí tràn ngập hơi thở của đàn ông, mang theo tính xâm lược mãnh liệt.
Tô Phù còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, ngón tay vừa nắm chặt, cơ thể đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo đi.
Bàng!
Đầu cô va phải một l*иg ngực săn chắc, cái đυ.ng này khiến cô choáng váng trong tức khắc.
Xoẹt...!
Quần áo bị xé vụn.
Trong cơ thể Thượng Quan Lăng như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kêu khào như muốn tìm đường xông ra.
Bỗng có một mùi hương thanh mát xuất hiện, anh không thể kìm nén được.
Bên trong xe, bầu không khí nóng bỏng.
Trong bóng tối chậm rãi chuyển động.
Tô Phù cảm thấy giây phút sinh tử lúc vừa nãy đã quay trở lại một lần nữa, cơ thế bị buộc thực hiện những tư thế rất xấu hổ.
Đau đớn như tê liệt, càn quét qua tất cả các giác quan của cô.
Dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, cơ thể của cô chợt nhẹ bổng, rồi lại đập mạnh xuống phía sau.
Ánh mắt dần tắt sau đó ngất lịm đi.
...
Đoàn xe tiến lên, như giương nang múa vuốt lao vυ"t đi.
Lướt qua đường cao tốc, đi thẳng đến sân bay.
Trong bãi đáp máy bay, một chiếc máy bay tư nhân đang chờ lệnh đỗ ở đó.
Thượng Quan Lăng mang theo một thân lệ khí, trong một đám vệ sĩ đi ra, nhấc chân bước lên máy bay.
...
Đế Đô
Lâu đài Baroque tráng lệ, nằm trên vị trí đắc địa của thành phố.
Lưng đựa núi, mặt hướng sông, cây cối xanh tươi, non bộ thác nước.
Đoàn xe tiến vào lâu đài cổ, quản gia mặc áo đuôi tôm đứng đầu, kế đến là những người hầu, người làm vườn đều đứng thẳng.
Chiếc xe vững vàng dừng lại.
Quản gia tiến lên, cúi người mở cửa xe, cung kính nói: ‘hoan nghêng thiếu gia trở về.’
Người hầu nối tiếp cùng nhau hô lên: ‘ hoan nghêng tiếu gia trở về.’
Thượng Quan Lăng duỗi bước chân dài, tiến thẳng bước vào nhà.
Trong lâu đài cổ vàng son lộng lẫy, người hầu đang bận rộn làm việc, các cô làm vậy cũng vì muốn hầu hạ tốt cho thiếu gia.
Thượng Quan Lăng đi thẳng đến phòng ngủ, Giang Xuyên mặt đầy lúng túng đi theo phía sau anh.
‘Thiếu gia, tình huống lúc đó khẩn cấp, vì muốn tốt cho ngài, vậy nên tôi mới cho cô gái kia đến hầu hạ.’