Ôn Đồng nghĩ nghĩ, vậy về sau phải phun nhiều nhiều một chút, ghê tởm chết tên biếи ŧɦái này luôn!
Thanh Kiểm và Cường Cát nhanh chóng bưng mấy món ăn khác lên.
Vừa vào trong phòng đã thấy khuôn mặt đen xì của Lục Phỉ, còn có đĩa bò bít tết vẫn còn đầy của Ôn Đồng.
Thanh Kiểm rất nhanh phản ứng lại, hắn đi lên trước nhẹ giọng nói: “Tam gia, hai ngày chưa ăn gì thì không thể lập tức ăn thịt được.”
Cường Cát phụ họa gật đầu, lập tức nói: “Để em đi nấu cháo cho phu nhân."
Lục Phỉ nhấc mí mắt lên nhìn hắn: “Phu nhân cái gì?”
Cường Cát miệng nhanh hơn não, lập tức đáp: “Lục phu nhân!”
Lục Phỉ: “?”
Thanh Kiểm: Đồ ngốc, có não mà không biết dùng.
Cường Cát: Đều là đàn em, dựa vào đâu mà xem thường nhau?
Ngụm nước vừa mới uống của Ôn Đồng thiếu chút nữa đã phun ra, cậu vội vàng buông ly nước ra rồi ho khan
Khoé miệng Thanh Kiểm giật giật, hung hăng mà dẫm xuống chân Cường Cát.
Cường Cát không rõ nguyên nhân mà nhìn hắn, buồn bực không hiểu bản thân nói sai ở chỗ nào.
Ánh mắt Lục Phỉ xoay chuyển quanh ba người, lúc này mới hiểu từ phu nhân trong miệng Cường Cát là chỉ Ôn Đồng: “Ai nói em ấy là Lục phu nhân?”
Ôn Đồng ở trong lòng trả lời, chính là đàn em của anh.
Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng của Cường Cát: “ Là Thanh Kiểm.”
Thanh Kiểm: “……” Con mẹ nó.
Hắn giơ tay cho mình một cái tát, lập tức nói: “Tam gia, là em lỡ lời.”
Lục Phỉ liếc Thanh Kiểm một cái, sau đó lại nhìn về phía Ôn Đồng.
Ôn Đồng được Tạ Dư bảo vệ rất tốt, cậu không có tâm cơ gì, tất cả suy nghĩ đều bại lộ trong đôi mắt trong veo thấy đáy kia.
Ngoài kinh ngạc ra, còn mang theo một tia ghét bỏ……
Ghét bỏ, hiển nhiên là ghét cái thân phận Lục phu nhân này.
Ghét Lục phu nhân, là vì muốn làm Tạ phu nhân đúng không?
Con ngươi Lục Phỉ tối xuống, dưới đáy lòng vô cớ sinh ra lửa giận: “Em ấy không phải Lục phu nhân.”
Ôn Đồng gật gật đầu, phụ họa lời hắn nói.
Thấy thế, lửa giận của Lục Phỉ càng lớn hơn, khóe miệng cũng bị ép xuống, hắn trầm giọng nói: “Đừng nghĩ những thứ lung tung rối loạn đó. Giá trị tồn tại của cậu ta chỉ có một, đó là làm bạn trai của Tạ Dư.”
Thanh Kiểm và Cường Cát đồng thời cúi đầu: “Dạ.”
Ôn Đồng nghe vậy liền cân nhắc ý tứ trong lời nói của Lục Phỉ, có phải là, nếu cậu chia tay với Tạ Dư, Lục Phỉ sẽ gϊếŧ cậu vì đã hết giá trị lợi dụng không?
Nếu thật là như vậy, chỉ cần cậu thú nhận bản thân đang giả bộ yêu đương với Tạ Dư là được rồi?
Ôn Đồng lâm vào trầm tư, không chú ý tới Lục Phỉ đang đi tới trước mặt.
Lục Phỉ cúi người nắm lấy khuôn mặt cậu.
Con ngươi rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng trong mắt lại không hề có sự tồn tại của hắn.
Lực tay của hắn mạnh lên, mu bàn tay nổi cả gân xanh, sau đó lại chậm rãi buông ra.
Lục Phỉ đứng thẳng người, giơ tay đem đĩa bò bít tết của Ôn Đồng ném đi.
Nhìn chén đĩa đã rơi vỡ đầy đất, hắn lạnh lùng nói: “Không muốn ăn thì nhịn.”