Lục Phỉ luôn làm theo ý mình, lúc này cũng không ngoại lệ.
Hắn nheo mắt, mỉm cười: “So với gϊếŧ cậu, tôi càng muốn làm chuyện khác hơn.”
Ôn Đồng sửng sốt.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được bàn tay mình bị Lục Phỉ nắm chặt, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cơ thể Ôn Đồng cứng đờ, nét mặt bình tĩnh cũng thay đổi.
Cậu đã quên người này là một kẻ biếи ŧɦái!
Lục Phỉ nhận ra sự cứng đờ của thiếu niên, lại tiếp tục vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, cười nhẹ: “Thì ra không sợ chết, mà là sợ bị……”
Hai đàn em là Thanh Kiểm và Cường Cát vừa chuẩn bị lên xe, thì đúng lúc nghe thấy lời nói mạnh mẽ của Lục Phỉ.
Cả hai đồng thời dừng lại cùng lúc, nhìn nhau.
Thanh Kiểm phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng kéo cửa ghế phụ ra và ngồi lên, đóng cửa xe.
Thấy vậy, khoé miệng Cường Cát co giật một chút, ghế phụ chỉ đủ cho một người ngồi, còn ghế sau lúc này… không có chỗ cho hắn.
Hắn chỉ có thể tri kỉ mà thay Lục Phỉ đóng cửa xe, sau đó đi đến đuôi xe, mở cốp bò vào.
Ôn Đồng bị ép nằm ở ghế sau, thành đệm khá cao nên cậu không thể nhìn thấy hành động của người khác, chỉ cảm nhận được thân xe khẽ rung, sau đó chậm rãi rời đi.
Lục Phỉ không buông tay cậu ra, mà vẫn tiếp tục vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, ánh mắt dần trở nên tối tăm.
Lông mi của Ôn Đồng rung động không ngừng, ngày càng cảm thấy lo lắng, sợ Lục Phỉ sẽ nổi điên làm điều gì đó kinh khủng.
Đại não nhanh chóng chuyển động, nghĩ đến sự căm ghét của Lục Phỉ đối với Tạ Dư, cậu thử nói: “Anh đừng quên, tôi là bạn trai của Tạ Dư.”
Ánh mắt Lục Phỉ lạnh xuống: “Vậy thì sao?”
Ôn Đồng cảm thấy cái tay sờ mình ngừng lại, tiếp tục muốn làm đối phương chán ghét mình: “Tôi và Tạ Dư mỗi ngày đều quan hệ với nhau!”
Lục Phỉ nhìn ra đây là lời nói dối, nhưng nghe thấy Ôn Đồng nhắc đến Tạ Dư, sự khó chịu trong lòng hắn bắt đầu hiện ra.
Hắn lập tức vạch trần: “Hàng ngày ở bên nhau nhưng hắn lại không nhận ra cậu bị bắt cóc?”
Ôn Đồng nói dối mà mắt không chớp một cái nào: “Vì anh ấy quá bận rộn! Và tôi… tôi…"
Lục Phỉ: “Cái gì?”
Ôn Đồng cắn chặt răng: “Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!”
Lục Phỉ: “……”
Hắn nhìn cánh môi đang khép khép mở mở của Ôn Đồng, mơ hồ có thể thấy rõ đầu lưỡi đỏ tươi bên trong.
Cảm xúc dưới đáy lòng hắn càng thêm bùng nổ.
Cái miệng xinh xắn như vậy, tại sao chỉ biết nói những điều hắn không muốn nghe?
Thật con mẹ nó thiếu hôn mà!
Ôn Đồng không biết người trước mặt đang suy nghĩ cái gì, thấy Lục Phỉ không sờ tay mình nữa, còn tưởng bản thân đã thành công làm ghê tởm Lục Phỉ.
Cậu thừa thắng xông lên, "Lợn giống, ngựa giống còn không thể làm mỗi ngày, tôi và Tạ Dư tất nhiên cũng không -- Ưm!"
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Lục Phỉ chặn lại.
Lục Phỉ hung hăng đè lên cánh môi Ôn Đồng, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cậu.
Ôn Đồng trợn tròn mắt!
Cậu bị nam nhân này hôn?!