Cùng lúc đó, ngoài căn nhà đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát inh ỏi, xỏ xuyên qua bầu trời đêm.
Mơ hồ nghe thấy mấy tiếng bước chân tới gần.
Lục Phỉ thay đổi sắc mặt.
Một tên đàn em nhìn ra bên ngoài, vội vàng nói: “Lữ mũ đang mang theo người đến đây.”
“Mẹ nó, cảnh sát tới rồi mà bọn họ còn muốn động thủ làm gì.”
Sắc mặt Lục Phỉ âm trầm, nếu Lữ mũ tranh chấp với Tạ Dư, hắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Đi trước đi.”
Ôn Đồng chớp chớp mắt, nghĩ thầm, nếu mình đi sau, vậy Lục Phỉ có thể gϊếŧ mình không?
Giây tiếp theo, cả người cậu đã bị Lục Phỉ chặn ngang bế lên, trực tiếp vác ra khỏi nhà.
Ôn Đồng: “?”
Tư thế này hiển nhiên không phải gϊếŧ cậu, mà muốn đem cậu đi.
Ôn Đồng ra sức giãy giụa, nhưng cánh tay Lục Phỉ cứng như sắt, vững chắc cứng rắn mà ôm chặt cậu.
Ôn Đồng đành phải gân cổ hô lên: “Tạ Dư, anh mau nổ súng đi!”
Bắn Lục Phỉ cũng được, mà bắn cậu thì càng tốt.
Bước chân Lục Phỉ dừng một chút, cười lạnh một tiếng: “Hận tôi như vậy sao?”
Hắn xoay người, ôm Ôn Đồng đến gần cánh cửa phía sau nhà, cao giọng hô: “Tạ nhị, mày dám nổ súng ư?”
Trên lầu không có động tĩnh.
Ôn Đồng không quan tâm mà tiếp tục kêu: “Anh Tạ, mau nổ súng đi! Tôi không sợ đâu! Tôi không sợ chết!”
Lục Phỉ nhìn căn nhà u ám, lạnh lùng cười.
Tạ Dư không dám nổ súng, bởi vì hắn sợ Ôn Đồng bị thương, càng sợ người của hắn sẽ ra tay với Ôn Đồng.
Hắn đã nghi ngờ từ trước, sao Tạ Dư có thể buông tha bảo bối đã giữ gìn nhiều năm như vậy được, ngược lại còn thích cái tên Bạch thiếu gia chó má kia.
Nhưng màn lo lắng cho Bạch Việt trước đó diễn rất tốt, hắn suýt bị lừa rồi.
Một chiếc xe việt dã từ từ chạy đến gần, ngừng ở trước mặt bọn họ.
Một tên đàn em kéo cửa xe ra, còn tên còn lại thì khẩn trương nhìn chằm chằm vào trong nhà, sẵn sàng yểm hộ Lục Phỉ.
Lục Phỉ đem Ôn Đồng ném vào trong xe, rồi cúi đầu chui vào xe.
Mới vừa tiến vào, Ôn Đồng đã vung một nắm đấm ra.
Lục Phỉ nghiêng đầu né tránh đồng thời duỗi tay ngăn cản, thuận thế đem tay cậu bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Lấy một loại tư thái cường thế nhìn từ trên xuống dưới mà nhìn chằm chằm Ôn Đồng.
Mỗi bộ phận trên khuôn mặt thiếu niên đều xinh đẹp, khi kết hợp lại càng hấp dẫn người xem.
Xinh đẹp nhưng không nữ khí, là một mỹ thiếu niên trong trẻo sạch sẽ.
Cậu ngã vào ghế dựa, khuôn mặt trắng nõn vì vận động nhiều nên hơi hồng nhạt, bởi vì tức giận mà môi khẽ bĩu ra, hô hấp cũng nặng hơn thường ngày.
Cổ họng Lục Phỉ có hơi khát: “Ôn Đồng, quả nhiên cậu không sợ chết.”
Ôn Đồng nghĩ thầm, vô nghĩa, cậu còn muốn chết nhanh hơn kìa.
Suy tư một lát, cậu cố ý khıêυ khí©h: “Nếu tôi không sợ, thì anh sẽ gϊếŧ tôi sao?”
Lục Phỉ cười nhạo, nhìn đuôi mắt hơi ửng đỏ của cậu.
Biểu cảm khıêυ khí©h này chẳng những không gợi sự tức giận, ngược lại còn kí©h thí©ɧ hắn nổi lên một loại cảm xúc khác.