Chương 16

Lục Phỉ nhíu mày, một quyền nặng nề mà đánh vào ngực Bạch Việt, thanh âm nghe rõ ràng vô cùng.

Một quyền này trông không quá nặng, nhưng lại đánh vào bộ vị yếu ớt nhất.

Sắc mặt Bạch Việt trắng bệch trong chốc lát, nhịn không được kêu rên một tiếng.

Thấy thế, Lữ mũ mới thoáng vừa lòng.

Cách đó không xa, Ôn Đồng nhìn sắc mặt Bạch Việt, trong lòng lộp bộp một chút.

Cậu bóp bóp lòng bàn tay sốt ruột nhìn một vòng, nhìn thấy điện thoại di động đang nhấp nháy ở trên bàn liền vội vàng mở miệng: “Kia, cái kia…”

Cậu vừa mở lời, tất cả mọi người liền nhìn cậu, bao gồm cả Lục Phỉ.

Lục Phỉ quay đầu, con ngươi hẹp dài đen kịt, lệ khí giữa hai mày còn chưa tiêu tán, như một ác quỷ.

Ôn Đồng bị cái liếc mắt này nhìn đến mức nói lắp, run giọng nói: “Đi... điện thoại hình như có, có… thông báo…”

Lục Phỉ thấy biểu tình hoảng loạn của thiếu niên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, muốn tiếp tục đánh thì bị Lữ mũ ngăn cản: “Đủ rồi.”

“Đánh nữa thì Bạch thiếu sẽ mất mạng, chúng ta cũng không lấy được tiền đâu.”

Lữ mũ ngồi xổm ở trên mặt đất đánh giá Bạch Việt, thấy hơi thở của anh trở nên mỏng manh, lại đạp chân Bạch Việt mắng: “Phú nhị đại chính là phiền toái yếu ớt như thế.”

“Mới mấy quyền đã chịu không nổi.”

Trái tim khẩn trương của Ôn Đồng nhảy thình thịch, thấy hắn ta không đánh Bạch Việt nữa mới chậm rãi thở ra một hơi, thật cẩn thận nhìn Lục Phỉ đang đến gần.

Tên biếи ŧɦái này đúng là nói được thì làm được.

Lục Phỉ trực tiếp lướt qua cậu, bước chân không hề dừng lại một bước, đi lên cầm lấy di động.

Hắn mở khóa màn hình, đúng là có tin nhắn.

Là một tin nhắn rác rưởi.

Cũng là một ám hiệu.

Hắn liếc mắt nhìn Lữ mũ cách đó không xa, dùng một tay đánh chữ: 【 Còn chưa biết thời gian và địa điểm giao dịch xác định. 】

Gửi tin xong, hắn lập tức xóa bỏ.

Lữ mũ thấy hắn cầm lấy di động liền vô cùng cảnh giác hỏi: “Là tin gì?”

Lục Phỉ cúi đầu ngậm điếu thuốc, tùy ý nói: “Tin nhắn rác rưởi.”

Lữ mũ nhìn giao diện trên màn hình, thấy đúng là như vậy thì không để ý nữa, trở về chỗ ngồi ban đầu.

Nhà xưởng trở nên an tĩnh lại.

Lục Phỉ kéo ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu chơi di động.

Hắn tùy ý mở một phần mềm, nhấn vào phòng phát sóng trực tiếp của một vũ công.

Âm nhạc ái muội cùng với tiếng la dính nhớp của vũ công kia chẳng mấy chốc đã quanh quẩn trong nhà xưởng.

Lục Phỉ nhìn màn hình, vũ công kia ăn mặc hở hang nên dáng người của cô nàng bị nhìn không sót gì.

Nhưng kì lạ là hắn không có một chút hứng thú nào, thậm chí còn cảm thấy phiền chán, trong đầu chỉ có hình bóng một người khác.

Hắn vứt điếu thuốc đi, sau đó dùng sức di di, không kiên nhẫn mà gửi bình luận: 【 Nhảy khó coi như này, cũng chỉ có loại đàn ông thấp kém mới xem!】

Sắc mặt nữ công nhăn nhó trong chớp mắt, mở miệng nói: “ Anh ——”

Không đợi cô nàng nói xong, Lục Phỉ trực tiếp lướt sang phòng phát sóng trực tiếp khác.

---- ----- -----

Tui quay lại rùi đây, Tết lười ngang luôn.

Để mai tui bão chương bù cho nha ^^