Chương 9: Miss Ripley (9)

Vài ngày liên tiếp, Tiểu Bạch luôn buồn phiền vì chuyện của Lee Ji Ah, cũng may Takeshi Hirayama không xuất hiện lại, cô và Jang Mi Ri đều lén thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Song Yoo Hyun chưa tới đi làm, Tiểu Bạch hỏi Cheol Jin cũng nói không thấy, vốn cô không thèm để ý, nghĩ là Song Yoo Hyun có việc riêng, buổi tối lúc tan làm, Song Yoo Hyun gọi điện thoại hẹn cô cùng ăn cơm tối.

"Em biết rồi, em sẽ tới đúng giờ, vâng, tạm biệt." Tiểu Bạch cúp điện thoại, thấy Cheol Jin híp mắt đến gần.

"Buổi tối nhớ phải mặc đẹp nha, sẽ có niềm vui bất ngờ..." Cheol Jin vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, ý tứ sâu xa nói.

"Có ý gì vậy?" Tiểu Bạch ngẩng đầu, kì quái hỏi Cheol Jin đang đứng một bên.

"Bí mật." Cheol Jin phun hai chữ liền thần thần bí bí ra ngoài.

"Cái gì vậy." Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Cheol Jin, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, dọn dẹp bàn làm việc một chút, lúc này mới cầm túi đi rời phòng làm việc.

Nhà hàng Song Yoo Hyun nói, vị trí tương đối yên tĩnh, bình thường phải cần lên có hẹn mới đến được.

Tiểu Bạch tìm được địa chỉ Song Yoo Hyun cho, đẩy cửa ra thấy phòng ăn đen như mực, trên mặt đất hai hàng nến đỏ kéo đến phía cuối một hình trái tim, phía trên sân khấu khỏ, một con rối mặc váy ba lê nhảy múa dưới nền nhạc của một con rối khác đang thổi saxophone.

Lẽ nào... định cầu hôn?

Tiểu Bạch nhớ tới nụ cười thần bí của Cheol Jin, còn có Song Yoo Hyun biến mất cả ngày, trong lòng hơi bồn chồn.

Chờ cô đi tới giữa hình trái tim vây quanh bởi ánh nến, yên lặng thưởng thức màn múa rối gỗ, đèn phía trước sân khấu chợt sáng lên, Song Yoo Hyun mặc bộ vest trắng xuất hiện dưới ánh đèn, mỉm cười dịu dàng, ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu hát một giai điệu tình sâu như biển.

Âm thanh dịu dàng tràn đầy tình yêu vang vọng trong nhà hàng, trên màn hình lớn từng chút từng chút chiếu ảnh chụp hai người từ khi quen nhau, toàn bộ đều là nụ cười hạnh phúc.

Đánh xong một khúc, Song Yoo Hyun rời đàn dương cầm, mang theo tâm tình thấp thỏm mà kích động chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Bạch, mở hộp nhẫn trong tay, "Ji Ah... Anh băn khoăn thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định ngỏ lời cầu hôn, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, anh hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ."

Ánh mắt Song Yoo Hyun mang tình cảm nồng nàn nhìn Tiểu Bạch, dáng tươi cười tha thiết ấm áp, Tiểu Bạch trong lòng lại hết sức xoắn xuýt, tuy rằng được cầu hôn rất vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này tới thật không đúng lúc.

Takeshi Hirayama cùng với việc cô từng làm bồi rượu sớm muộn gì cũng ra ánh sáng, Tiểu Bạch khẳng định, nếu như bây giờ cô đáp ứng lời cầu hôn của Song Yoo Hyun, vậy thì cái lời nói dối này sẽ gây ra hậu quả càng lớn, mọi chuyện có thể phát triển đến nỗi cô không có biện pháp giải quyết, bộc lộ mặt xấu sau khi nhận lời cầu hôn với bộc lộ mặt xấu khi đang hẹn hò có tính chất hoàn toàn khác nhau.

"Yoo Hyun..." Tiểu Bạch đắn đo làm sau mở miệng, "Lời cầu hôn hôm nay khiến em rất cảm động, cũng rất cảm kích...

Nhưng mà, kỳ thực anh cũng không hoàn toàn hiểu em, em cũng chưa hoàn toàn hiểu anh, hết thảy đều quá đột nhiên, em rất xin lỗi, em không thể..."

Thấy Tiểu Bạch từ chối, ánh sáng trong mắt Song Yoo Hyun dần trở nên ảm đạm, trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, bầu không khí xấu hổ.

Một hồi lâu, Song Yoo Hyun lặng lẽ cất đi hộp nhẫn trong tay, ngược lại cầm tay Tiểu Bạch, nỗ lực khiến ngữ điệu thoải mái một chút, "Hôm nay là anh quá đột ngột nhưng... không phải là em không thích anh chứ."

"Làm sao có thể." Thấy Song Yoo Hyun khẩn trương nhìn mình chăm chăm, Tiểu Bạch cầm ngược trở về tay của Song Yoo Hyun, "Tại em chưa chuẩn bị sẵn sàng..."

"Tại anh không đúng... Anh nên dẫn em tới gặp cha mẹ trước, trong khoảng thời gian này là anh quá chìm đắm trong hạnh phúc, em lo lắng cũng phải, hôm nào em cùng anh về nhà đi."

Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun cố sức tìm lý do cho cô, cho rằng đều là mình không chu đáo, trong lòng cảm giác ấm áp, người đàn ông này, luôn khiến người khác an tâm.

"Em có đói không, khiến em đi xa từ công ty tới, bọn mình ăn cơm trước đi." Song Yoo Hyun dẫn Tiểu Bạch đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô kéo ghế.

Món ăn bưng lên rất nhanh, ngửi mùi đã làm người ta thèm chảy nước miếng, "Đồ ăn ở đây rất được, anh cố ý gọi riêng, em nếm thử đi..." Song Yoo Hyun mỉm cười nhìn Tiểu Bạch nói.

Tiểu Bạch nhìn trên bàn toàn món ăn mình thích, lại nhìn Song Yoo Hyun cố gắng che giấu mất mát trong lòng, mềm mại nói, "Anh cũng ăn đi, cả người đều toát mồ hôi kìa."

"Được, cùng ăn thôi." Song Yoo Hyun nghe vậy gật đầu.

Cơm nước xong, hai người sóng vai từ nhà hàng đi ra, lúc ra cửa Tiểu Bạch lần cuối nhìn thoáng qua hiện trường cầu hôn được bố trí cẩn thận, ngọn nến đều đã tắt, nhân viên bắt đầu thu dọn, Song Yoo Hyun nhận thấy động tác của cô, cũng theo tầm mắt quay đầu lại, thấy thành quả mình tự sắp xếp một ngày, tâm tình mất mát cũng không che giấu được nữa.

Tiểu Bạch ngẩng đầu thấy ánh mắt anh, giật mình, kéo Song Yoo Hyun vào con hẻm nhỏ, nghiêng người đến xoa xoa mồ hôi trên trán Song Yoo Hyun, "Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi..."

"Không đâu, anh..." Song Yoo Hyun vừa muốn nói chuyện, Tiểu Bạch lại không cho anh cơ hội, cô nhón chân lên đặt một nụ hôn lên gò má anh, nụ cười gian xảo, đưa tay vòng qua cổ anh, "Thích không..."

Song Yoo Hyun nghe lời nói tựa như đang giỡn của Tiểu Bạch, mặt hơi đỏ, hơi thở có chút không ổn định, "Ji Ah..."

"Xem ra là thích..." Tiểu Bạch cười càng quyến rũ, giơ tay kéo đầu Song Yoo Hyun, trực tiếp hôn lên môi anh. Song Yoo Hyun ngửi thấy mùi thơm gần trong gang tấc, nhoáng cái đã quên chuyện cầu hôn thất bại, anh ôm ngược lấy Tiểu Bạch, lập tức làm nụ hôn này thêm sâu hơn, đầu lưỡi ấm áp dò vào trong miệng Tiểu Bạch, tham lam nếm lấy sự ngọt ngào của cô, gắn bó dây dưa, hô hấp hai người gần như không khống chế được, Song Yoo Hyun ôm Tiểu Bạch, thoáng cái đặt cô tựa vào tường.

"A..." Tiểu Bạch sợ hết hồn, vừa giương mắt muốn nói đã bị Song Yoo Hyun chặn lại lần nữa.

Giọng Song Yoo Hyun trầm thấp lại dịu dàng, càng khiến cô cả người tê dại, dụ dỗ nói, "Ngoan... Đừng nói."

... .........

Song Yoo Hyun đưa Tiểu Bạch về đến cửa, cũng không cùng xuống xe, nói là có tiệc rượu, cho Tiểu Bạch một nụ hôn ngủ ngon, dặn dò vài câu rồi lái xe đi. Tiểu Bạch nhìn xe đi xa, yên lặng thở dài, làm thế nào cô lại có cảm giác như mình phụ tình nhỉ.

Cô chưa kịp xoay người vào cửa, đã thấy một chiếc xe khác từ từ lái tới, Tiểu Bạch dừng bước liền thấy Jang Mi Ri bước xuống từ trên xe.

"Ji Ah? Tại sao cậu lại đứng ở cửa?" Gần đây thái độ Jang Mi Ri với cô tốt hơn nhiều.

"Đang định vào đó." Ánh mắt Ji Ah chuyển sang người đàn ông ngồi trên xe.

Jang Mi Ri phát hiện ánh mắt hiếu kì của Tiểu Bạch, quay đầu nói với người đàn ông, "Để em giới thiệu hai người chút nhé."

Người đàn ông nghe vậy, gật đầu cởi ra dây an toàn, mở cửa xe.

"Đây là Jang Myung Hoon, đại biểu khách sạn của bọn tớ, đây là Lee Ji Ah, vừa là bạn thân với em vừa là bạn cùng phòng." Jang Mi Ri chỉ vào hai người nói.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ tên ngài đã lâu." Tiểu Bạch lên trước lễ phép chào.

"Xin chào, thường nghe Mi Ri nhắc tới bạn cùng phòng, thật cao hứng nhìn thấy cô." Jang Myung Hyun mặc bộ vest cắt may khéo léo, mỉm cười ung dung hào phóng, vừa nhìn đã biết là người đàn ông thành công.

"Mi Ri vẫn thường nói với tôi về ngài không dứt miệng đó... Tôi vẫn luôn tò mò ngài là người thế nào đây." Tiểu Bạch nói dối, bản nháp cũng chẳng cần, dù sao Jang Mi Ri sẽ không ngốc đi vạch trần.

"Thật không..." Jang Myung Hoon nghe vậy, ánh mắt lập tức mừng rỡ nhìn về phía Jang Mi Ri.

Jang Mi Ri tự nhiên cười lại, kéo tay Tiểu Bạch nói, "Vào thôi, tớ và Myung Hoon tí còn có việc, tớ về để lấy mấy thứ rồi lại đi."

"Được." Tiểu Bạch gật đầu với Jang Myung Hoon coi như đã chào, khéo léo theo Jang Mi Ri vào phòng.

"Buổi tối các cậu cũng muốn đi công tác, mệt vậy sao?" Tiểu Bạch thấy Jang Mi Ri vội vội vàng vàng đổi giày vào trong, kì quái hỏi.

"Buổi tối có tiệc rượu, có rất nhiều công ty lớn đến hợp tác, đương nhiên phải đi rồi." Jang Mi Ri vào phòng rất nhanh cầm ra gì đó, vội vã đổi giày rồi mở cửa đi.

"Được rồi, thật đúng là đã biến thành phụ nữ giới thượng lưu đó." Tiểu Bạch nhìn cửa đóng lại, bất đắc dĩ thở dài.

... ...... ...... .........

Tiểu Bạch vào nhà không đến một phút đồng hồ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, móc ra nhìn, là một dãy số hoàn toàn không biết.

"Xin chào, xin hỏi tìm ai?" Tiểu Bạch lễ phép nói.

"Đây chắc là Lee Ji Ah tiểu thư rồi, Phó chủ tịch của chúng tôi muốn gặp mặt cô." Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nam cứng nhắc.

"Xin lỗi, Phó hội trưởng của các anh là?" Mặc dù trong lòng Tiểu Bạch có đáp án, biết rõ vẫn hỏi.

"Ngài đến sẽ biết, xe chúng tôi đang chờ phía trước, làm phiền ngài đi ra."

"Được." Tiểu Bạch đứng dậy đi tới bên cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc xe đang dừng trước cửa, "Tôi ra ngay đây."

Cúp điện thoại, Tiểu Hắc xuất hiện trong phòng, "Người bên ngoài... Có phải là mẹ kế của Song Yoo Hyun không? Lúc trước cô đã điều tra bà ta?"

"Không sai." Tiểu Bạch mặc áo khoác, không chút hoang mang, "Vậy làm sao bây giờ, có phải bà ta là đến ngăn cản cô với Song Yoo Hyun?" Tiểu Hắc hỏi.

"Sợ gì chứ? Mỗi lần muốn gả vào nhà giàu chẳng phải đều thế này sao..." Tiểu Bạch vừa nói vừa xoay người vào phòng.

"Nhưng là..."

"Đừng nhưng là, cậu đừng quên chuyện xưa tôi đều tra hết, lúc này không biết ai cầu ai đâu, tôi còn đang lo không có lý do chính đáng gặp bà ta đây, đến thật đúng lúc." Tiểu Bạch thực sự rất bình tĩnh, lấy từ trong ngăn kéo một vật giơ lên.

"Cũng phải, vậy cô cẩn thận." Tiểu Hắc thấy thứ trong tay cô, suy nghĩ chính ra cũng không phải lo lắng cái gì, "Tôi đi theo

cô."

Tiểu Bạch gật đầu, ung dung ra cửa.

Lên xe, Tiểu Bạch mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, quả nhiên là Phó chủ tịch Mondo Group, mẹ kế Song Yoo Hyun - Lee Hwa.

"Tôi là Lee Hwa, phó chủ tịch Mondo Group.." Lee Hwa kiêu ngạo, lạnh nhạt nói.

"Phó chủ tịch Mondo Group? Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi cũng không muốn nhiều lời, Song Yoo Hyun là con trai tôi, tôi biết nó cầu hôn với cô, nhưng hai người không thích hợp... Tôi hy vọng cô có thể tự mình hiểu lấy." Lee Hwa nhướng mày, ánh mắt có chút khinh thường.

Ánh mắt này Tiểu Bạch thấy trên người rất nhiều phu nhân, cũng không cảm thấy chói mắt, cô nghiêm túc nhìn lại, một lát sau lẳng lặng nở nụ cười, "Hóa ra bạn trai tôi còn có thân phận như vậy... Thật là làm người ta không biết phải làm sao."

"Cô nhìn qua tuyệt đối không giống không biết làm sao." Lee Hwa quay đầu nhìn thẳng Tiểu Bạch đánh giá.

"Ngài thất vọng?" Tiểu Bạch cười hỏi.

"Xem ra cô sớm biết thân phận của Yoo Hyun... Cô hẳn là người thông minh, Yoo Hyun sẽ có một thiên kim tiểu thư phù hợp với nó, cô cũng không thích hợp, rời nó đi." Trong miệng Lee Hwa căn bản là mệnh lệnh.

"Nếu như tôi từ chối thì sao?" Tiểu Bạch nhìn lại không yếu thế chút nào.

Lee Hwa nhìn Tiểu Bạch, hiểu được trước mắt là cô bé không biết trời cao đất rộng, cúi đầu rút ra tập ảnh chụp, vứt lên người Tiểu Bạch, "Quá khứ của cô như vậy, làm sao có tư cách mặc cả với tôi."

Tiểu Bạch nhìn ảnh chụp, trong đó Lee Ji Ah cùng Jang Mi Ri trang điểm đậm, quần áo hở hang, đang giơ chén bồi người đàn ông uống rượu, mắt cô giật giật vài cái, trên đời này quả nhiên không có bí mật, nhưng...

"Nếu ngài tặng tôi lễ vật lớn như vậy, tôi cũng phải đáp lại mới được, ngài hẳn đã xem qua nhưng hình này đi." Tiểu Bạch hỏi.

"Đương nhiên..." Lee Hwa giọng nói khinh thường.

"Ngài không thấy trong ảnh này có cô gái khác nhìn quen mắt sao."

"Cô có ý gì?" Lee Hwa nghi ngờ nhìn ảnh chụp hỏi.

"Cô gái kia là bạn tốt của tôi... Người bạn tốt này, lúc nhỏ bị mẹ vứt bỏ, cha mất thì đến ở cô nhi viện, sau đó bị nhận nuôi đến Nhật Bản giống tôi, cô ấy có một dây chuyền hết sức quý giá, nghe nói là mẹ đưa cô ấy, đúng rồi, tên mẹ cô ấy là Kim Jeong Soo..."

Mỗi câu Tiểu Bạch nói, mặt Lee Hwa càng trắng hơn, đến cuối cùng, đã hoàn toàn không còn huyết sắc.

"Cô nói mẹ cô ấy tên gì..." Lee Hwa sắc mặt nôn nóng.

"Kim Jeong Soo a... Phó hội trưởng, ngài biết bà ấy sao... Nếu ngài biết, nhất định phải nói cho tôi đấy, bạn tốt Jang Mi Ri của tôi rất muốn tìm được mẹ của mình... Tôi biết ngài khinh thường bọn tôi, sau khi bọn tôi được nhận nuôi đến Nhật Bản, bố mẹ nuôi ngày nào cũng say rượu, còn bị đòi nợ, đói bụng... chỉ có thể uống nước lạnh cầm cố, mỗi ngày phải làm việc như người hầu, không được đi học, ngài biết tại sao chúng tôi làm bồi rượu sao? Để ăn một miếng sủi cảo đó, còn nữa..."

Tiểu Bạch còn muốn nói tiếp, "Được rồi.." Lee Hwa run rẩy cắt lời cô, "Cô đã biết trước, giờ muốn uy hϊếp tôi?"

"Làm sao có thể gọi là uy hϊếp được, tôi trong quá trình giúp cô ấy tìm mẹ chẳng may phát hiện ra, ngài nói xem nếu như con gái ngài biết ngài vất cô ấy lẻ loi hiu quạnh, còn mình lại ở khu nhà cao cấp, ngồi tít trên cao, còn đặc biệt tìm những bức ảnh khó coi này, cô ấy sẽ có bao nhiêu khổ sở đây..."

"Tôi làm sao phải tin cô?" Lee Hwa chưa đến nỗi mất lý trí.

Tiểu Bạch mỉm cười, đưa qua văn kiện trong tay, "Ngài xem sẽ biết..."

Lee Hwa nhanh chóng cầm lấy văn kiện, từng trang từng trang lật qua, trên mặt biểu tình dần dần thay đổi, Tiểu Bạch thấy bà tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng rồi đau lòng, khổ sở, do dự muốn làm dịu lại cảm xúc, trong lòng cảm thấy may mắn lúc đầu cầm ảnh chụp ở cô nhi viện, tìm được Lee Hwa- manh mối quan trọng này.

"Cô muốn gì? Không được đυ.ng tới Mi Ri." Lee Hwa xem xong, trong đầu hạ quyết tâm, hô hấp dồn dập khẩn trương nhìn Tiểu Bạch.

"Đơn giản lắm..." Tiểu Bạch cười vẻ mặt vô hại, "Tôi không muốn đυ.ng đến ai, chỉ muốn sống lại lần nữa thôi, ngài không phản đối tôi với Song Yoo Hyun là tốt rồi."

"Tôi không nói thì nó cũng sẽ phát hiện thôi." Lee Hwa bị uy hϊếp, rất khó chịu.

"Tôi sẽ tự mình nói với anh ấy, về phần Mi Ri, cô ấy bây giờ đang hẹn hò với đại biểu khách sạn A, ngài cũng rất muốn cô ấy hạnh phúc đi."

Lee Hwa yên lặng một hồi, một lát ngẩng đầu phức tạp nhìn Tiểu Bạch, "Cô thắng rồi, nhưng nếu cô tưởng có thể muốn làm gì thì làm là sai rồi, tôi sẽ nhìn cô, nếu cô làm ra chuyện gì thương tổn Yoo Hyun, tôi sẽ không tha cho cô."

"Tất nhiên là không rồi." Tiểu Bạch nhận thấy hai người đã có chung một nhận thức, mỉm cười nói.