Chương 6: Miss Ripley (6)

Tiểu Bạch bận rộn cả tuần, lấy được hai tin tức hữu dụng, thứ nhất là cục cảnh sát nơi cô khai báo mất tích, báo tin rằng Jang Mi Ri đã làm xong visa dài hạn.

Tin tức thứ hai, lần thứ hai cô gặp viện trưởng, phát hiện Cheol Jin và Lee Ji Ah hóa ra từng cùng một cô nhi viện, hơn nữa dựa theo lời của viện trưởng, Cheol Jin hiện đang đi làm ở một công ty xây dựng.

Mỗi ngày Cheol Jin cùng Song Yoo Hyun như hình với bóng, Song Yoo Hyun vừa về nước, xem ra bây giờ cũng chưa chính thức thừa kế gia nghiệp, như vậy chủ công ty xây dựng Cheol Jin đang công tác không cần nói là ai cũng biết.

"Ji Ah tiểu thư..." Tiểu Bạch đang im lặng nhớ kỹ thông tin trong tài liệu, chợt nghe giọng Cheol Jin.

"Ah. Tôi tới liền." Tiểu Bạch đem đồ trong tay đặt về vị trí cũ, nhấc lên cái hòm trên đất trở về phòng mình, tự nhiên hỏi,

"Đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi à."

"Đã xong rồi." Cheol Jin gật đầu, do dự giơ lên ảnh chụp trong tay, "Xin lỗi, cái này tôi thấy cô đặt trên giường, tại sao cô lại có ảnh chụp của cô nhi viện vậy?"

"Ảnh?" Tiểu Bạch giả bộ kinh ngạc nhìn ảnh chụp trong tay cậu ta, "Có vấn đề gì sao?"

"Không phải, chỉ là..." Cheol Jin vẫn do dự, không biết có nên hỏi hay không.

"Cũng không có gì..." Tiểu Bạch thản nhiên cười cười, "Thật ra tôi là trẻ mồ côi, ngày xưa từng ở cô nhi viện này, sau đó được nhận nuôi sang Nhật."

"Hóa ra là vậy." Cheol Jin nghe vậy, cũng biết được đôi chút, chỉ vào một bé trai trong hình nói, "Có thể cô không nhớ rõ, đây là tôi này."

"Anh á." Tiểu Bạch mở to mắt, bước về phía trước với vẻ không tin được, "Tôi thực sự không nhận ra đó."

"Thực ra từ đầu tôi đã thấy cô quen quen rồi, cô còn nhớ hồi nhỏ cô chơi rất thân với Hee Joo không?"

"Tất nhiên rồi, khi đó Hee Joo nhỏ nhất, hồi vừa tới cô nhi viện rất nhát, lại khóc rất lợi hại, chúng tôi ngày nào cũng ở cùng nhau."

"Đúng vậy, đúng vậy... Khi đó..."

"..."

Bởi vì mối quan hệ này, Cheol Jin và Tiểu Bạch cũng trở nên thân cận hơn.

Dọn dẹp xong này nọ, Cheol Jin chủ động mời Tiểu Bạch cùng nhau ăn cơm.

"Tôi nghe Yoo Hyun nói cha mẹ của cô qua đời... Vậy bây giờ cô sống một mình sao?" Trên bàn cơm, Cheol Jin nhìn Tiểu Bạch đầy quan tâm.

"Đúng vậy." Tiểu Bạch thở dài, "Ban đầu đã lên hết kế hoạch sinh hoạt rồi, nhưng vì sự cố, tất cả đều đi tong."

"Nghe nói cô đang tìm chị gái mất tích, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là Jang Mi Ri, cô ấy cũng ở cùng cô nhi viện với chung ta, bố mẹ cô ấy đã mất từ lâu , mấy năm nay chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, gần đây mới bàn nhau trở về Hàn Quốc, ai dè qua cửa kiểm an, cũng không biết cô ấy đi đâu rồi."

Cheol Jin thấy vẻ lo lắng của Tiểu Bạch, nghĩ đến Song Yoo Hyun nhờ vả mình tìm kiếm tung tích Jang Mi Ri, tra được cô ấy đã lấy được visa dài hạn, mà Tiểu Bạch lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang bôn ba đi tìm, tương lai với kế hoạch của chính mình đều không có thời gian lo lắng.

"Tôi biết dạo này cô vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, visa của cô lại sắp hết hạn rồi, cô cũng không thể tiếp tục như vậy." Cheol Jin rất đau lòng khi thấy Ji Ah xuất thân giống mình, không có cha mẹ, cuộc sống của họ cực khổ hơn người bình thường rất nhiều, tấm lòng cũng dễ thương cảm hơn người bình thường.

"Mặc dù tôi muốn tìm công việc nhưng tôi bỏ dở đại học, chỉ có bằng phổ thông, làm sao có người muốn mướn, tuy là ngành kiến trúc số một cơ mà..."

"Chờ chút, cô nói cô học ngành gì cơ?" Cheol Jin nghe được một nửa, hai mắt sáng ngời ngắt lời cô.

"Kiến trúc a." Vẻ mặt Tiểu Bạch mờ mịt, lặp lại.

"Thật trùng hợp, tôi đang đi làm ở công ty xây dựng, tôi có thể nói giúp cô, cô tới công ty của chúng tôi đi, trước mắt có thể giải quyết luôn vấn đề visa."

"Làm sao có thể, phiền anh quá, cấp trên của anh có khó nói hay không..."

"Cô cứ yên tâm đi..." Cheol Jin nhớtới Song Yoo Hyun gần đây bận chuyển ra khảo thí viện, phải rời Tiểu Bạch mà vẻ mặt buồn thiu, cảm thấy mình quá thông minh, một mũi tên trúng hai con chim, "Anh ta thấy cô, mừng còn không kịp..."

"Là sao a..." Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, tiếp tục mê man.

"Đến lúc đó cô sẽ biết, cứ quyết định vậy đi, bây giờ chúng tôi muốn chuyển đến nhà của tôi, ở đó còn một phòng trống dưới lầu, một mình cô ở đây không an toàn, hay là đến ở với chúng tôi luôn đi." Cheol Jin dứt khoát giúp đến cùng.

"Phiền anh quá." Tiểu Bạch ngượng ngùng xua tay.

"Đừng khách sáo, cũng không phải ở chùa mà, còn thu tiền thuê nhà nữa đó, nếu cô muốn thì chúng ta cùng nhau bàn luôn." Cheol Jin nhiệt tình hoan nghênh Tiểu Bạch.

"Vậy thì rất cảm ơn anh." Thấy nhoáng cái đã giải quyết ba vấn đề nhà ở, công tác, visa, Tiểu Bạch cũng không từ chối nữa, nụ cười càng thêm rực rỡ.

Hôm nay dọn nhà xong, làm xong đống công việc đè lên đầu, Song Yoo Hyun rốt cuộc cũng bận rộn mà xuất hiện, Cheol Jin cũng chưa nói cho anh chuyện Tiểu Bạch muốn đến ở cùng họ, Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch muốn giúp bọn họ khiêng đồ, vẫn luôn theo ở phía sau, Tiểu Bạch chỉ cần nhấc lên thùng nào, Song Yoo Hyun liền bận bịu tiếp lấy cái thùng đó, Tiểu Bạch lại cầm một thùng khác, anh ta lại vội vàng lấy đi, lấy xong còn không quên cho Tiểu Bạch một nụ cười ngây ngô.

Tiểu Bạch thấy anh ta vẻ mặt lấy lòng, làm bộ như không thấy, lạnh nhạt xoay người tiếp tục khuân đồ, Song Yoo Hyun tuy gặp khó nhưng vẫn một tấc không rời. Cho đến khi thùng cuối cùng được mang đi, Tiểu Bạch còn chưa dùng chút sức nào, mặt không đỏ tim không đập mạnh, mà Song Yoo Hyun đã mệt chết, thở hồng hộc, cả người đầy bụi thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Cheol Jin trốn một bên nhìn động tác của hai người, trong lòng khe khẽ cười trộm. Đợi đến mọi thứ xong hẳn, Song Yoo Hyun thấy lạ hỏi, "Làm sao lại nhiều đồ như vậy..."

Tiểu Bạch cùng Cheol Jin nghe vậy, cuối cùng cũng không nhịn được cười, "Ha ha" "Ha ha"

"Vì nó là đồ của ba người mà." Cheol Jin trả lời trịnh trọng.

"Tại sao là ba người?" Song Yoo Hyun nhìn Cheol Jin khó hiểu, thấy cậu ta liếc mắt đến trên người Tiểu Bạch, mới chợt hiểu ra, chỉ vào Cheol Jin cùng Tiểu Bạch, "Hai người, hai người cùng nhau trêu tôi."

"Là anh ngốc quá thôi." Tiểu Bạch nhón chân lên, thân thiết vô cùng chỉ vào trán Song Yoo Hyun, sau đó lấy khăn tay tỉ mỉ thay anh lau bụi bẩn trên mặt, một bên nói, "Bọn tôi đùa anh, vậy mà anh chẳng phát hiện chút nào."

Song Yoo Hyun tuy rằng không gặp Tiểu Bạch vài ngày, nhưng vẫn luôn tự trách mình chuyện đêm đó, thật vất vả hôm nay mới gặp được, vốn định xin lỗi cô, Tiểu Bạch lại luôn không vui vẻ nhìn anh, trong lòng anh giống như bị mèo cào.

Lúc này Tiểu Bạch lại thản nhiên vừa cười vừa giúp mình lau mặt, Song Yoo Hyun lại không biết nên phản ứng ra sao.

"Tại sao mặt vẫn đần ra như vậy." Tiểu Bạch phát hiện Song Yoo Hyun vẫn nhìn mình chằm chằm, hơi cáu liếc anh.

"Ji Ah à, cô sẽ đi cùng chúng tôi sao?" Song Yoo Hyun sững sờ hỏi.

"Đúng rồi." Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Cheol Jin vẫn đang dựa cửa xem trò vui, "Anh Cheol Jin đề cử tôi đến chỗ anh ấy làm, anh không biết hả?"

"Đi làm?" Song Yoo Hyun nhìn về phía Cheol Jin, nghĩ lại một ngày trước, cậu ta nhắc tới em gái của một người bạn, lập tức dở khóc dở cười, giả vờ tức giận nói, "Tốt lắm, hai người hợp tác trêu tôi, làm tôi thấp tha thấp thỏm."

"Chẳng phải tôi vì cậu sao." Cheol Jin chậm rãi tiến đến, ánh mắt láu lỉnh, "Bây giờ có người cầu được ước thấy rồi đó."

"Nói gì đó." Song Yoo Hyun nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, phản ứng kịp, có Tiểu Bạch bên cạnh, căng thẳng nhìn về phía cô, phát hiện gương mặt cô đã ửng đỏ lúng túng đứng đó, liền dường như hiểu điều gì đó, lấy hết can đảm cầm tay Tiểu Bạch, thấp giọng nói, "Chúng ta đi thôi."