Trường cấp ba Empire, một buổi sáng định trước sẽ không bình thường.
Cha Eun Sang nhận lời mời đi ra phòng phát thanh, vừa lúc gặp một đám người vây trên hành lang, đến gần mới phát hiện Choi Young Do đang đánh người.
"Thật là đáng buồn..."
"Cái tên được xã hội quan tâm sao chưa chuyển trường vậy."
"Nhìn cái dáng vẻ thảm thiết của cậu ta kìa..."
Mọi người bàn luận sôi nổi, cũng không có ý định tiến lên giúp Moon Jun Young. Cha Eun Sang lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, bị dọa bởi dáng vẻ của Moon Jun Young, bước chân khẽ động, muốn tiến lên, nhưng giây kế tiếp lại bị người mạnh mẽ kéo về.
"Em muốn làm gì vậy?" Kim Tan xuất hiện phía sau, nghiêm túc nói.
"Cậu ấy bị đánh, anh không thấy sao." Cha Eun Sang mở to mắt nói.
"Cũng không phải việc của em."
"Em muốn ngăn cản cậu ta... Cậu ấy bị thương." Cha Eun Sang cố chấp nói.
"Không ai có thể ngăn cản Choi Young Do." Kim Tan nhìn chằm chằm vào mắt Cha Eun Sang, "Em không nhìn tất cả mọi người đều mặc kệ sao, nếu như em còn muốn tiếp tục ở lại, không cần xen vào chuyện của người khác, bằng không, người kế tiếp chính là em."
Cha Eun Sang nghe Kim Tan nói, biết cậu ta không phải chỉ đe dọa bản thân, bạn tốt Yoon Chang Young cũng nói những lời y như vậy.
Trước ngăn tủ cách cô không xa, Lee Bo Na, Kang Ye Sol, Jo Myung Soo, Yoo Rachel đều có mặc ở đây. Bình thường những người này cũng coi như hiền lành, lúc này đều thơ ơ lạnh nhạt, thái độ không phải việc của mình. Cô chậm rãi tránh khỏi cánh tay Kim Tan, quay đầu liếc nhìn Moon Jun Young mặt đầy máu gục trên mặt đất, cắn môi trầm mặc.
Choi Young Do vẫn tiếp tục bắt nạt Moon Jun Young, mọi người coi như đùa giỡn vậy, thỉnh thoảng còn cất lên tiếng cười. Cha Eung Sang đặt tay lên ngực, cảm giác như từng quyền của Choi Young Do đều đánh lên người mình, cô phảng phất thấy được người kế tiếp chính là cô.
Choi Young Do được một hồi có vẻ chán rồi trò chơi này, rốt cuộc ngừng tay, hướng Moon Jun Young xụi lơ lên đất cười tàn khốc, lau mép một cái, rời khỏi đám người vây quanh.
Mới vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, Choi Young Do liền nhìn xuyên qua đám người một cô gái, khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc. Cô gái thấy hắn chú ý tới mình, lộ nụ cười sáng rỡ. Choi Young Do trong chớp mắt cứng đờ, nụ cười đọng lại trên mặt.
Mọi người đương nhiên cũng phát hiện hắn bất thường, cùng nhau nghiêng đầu qua.
Nữ sinh trước mặt, như trong trí rất nhiều người, vẫn đẹp nhưvậy, tóc dài đến thắt lưng, nụ cười dịu dàng, lông mi dài cong cong, hai con mắt lóng lánh như sao, đồng phục học sinh phổ thông, mặc trên người cô ấy lại phá lệ tao nhã. Duy nhất thiếu sót chính là, cô ấy có vẻ gầy yếu quá mức, sắc mặt hiện lên vẻ tái nhợt bệnh trạng.
"Là Yoon Ah..." Lee Bo Na không che giấu được kinh ngạc, người thứ nhất đi ra trong đám đông an tĩnh.
"Seo Yoon Ah sao?"
"Seo Yoon Ah đã trở về?" Mọi người hiển nhiên không xa lạ gì Seo Yoon Ah, vẻ mặt khác nhau tiến đến.
Giữa lúc mọi người đang ồn ào, Choi Young Do xuyên qua đám người chậm rãi hướng tới Tiểu Bạch, ánh mắt của hắn lạnh nhạt vô hồn, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, từng bước một, cứ như vậy đi tới trước mặt Tiểu bạch... Sau đó... Đi sượt qua bên người.
Mọi người nhìn Choi Young Do không lưu luyến chút nào tiêu sái đi xa, sau đó biến mất tại hành lang, nửa ngày mới ầm ĩ vây quanh Tiểu Bạch.
"Seo Yoon Ah tại sao cậu trở lại?"
"Vì sao sơ trung đột nhiên không gặp được cậu?"
"Nghe nói mấy năm nay cậu ở nước ngoài, sống thế nào."
"Cậu nhớ không, tớ trước đây với cậu là..."
Tại lúc Tiểu Bạch bị mọi người hỏi đến choáng váng, "Xin lỗi, mọi người nhường một chút..." Âm thanh tràn ngập lực lượng của Lee Bo Na truyền đến, ỷ vào ưu thế vóc người thành công đến trước mặt Tiểu Bạch.
"Bây giờ chúng ta nói chuyện riêng đi." Lee Bo Na kéo tay Tiểu Bạch ra ngoài, mọi người đều biết Lee Bo Na cùng Seo Yoon Ah trước đây là bạn tốt, cũng không ngăn cản, nghiêng người nhường ra một con đường.
Đi ra từ đám người, Lee Bo Na vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại muốn nói với Tiểu bạch, một cánh tay bỗng nhiên chặn ngang hai người, trực tiếp túm Tiểu Bạch từ trong tay cô, bỏ chạy thật nhanh.
"Này... Kim Tan..." Lee Bo Na nhìn tay mình trống rỗng, tức giận hô to với Kim Tan đang lôi Tiểu Bạch chạy, "Không cho phép cậu bắt nạt Yoon Ah."
Kang Ye Sol, Jo Myung Soo, Yoon Chan Young, Yoo Rachel còn có... Cha Eun Sang từ từ đi tới.
Jo Myung Soo dụi dụi hai mắt, "Đúng là Seo Yoon Ah, sao vừa rồi Choi Young Do không nói lời nào đã đi rồi?"
"Mọi người đều biết à?"
Kang Ye Sol mím môi, liếc Cha Eun Sang bên cạnh sắc mặt đang không tốt lắm, "Lại là một người quen biết, Kim Tan biết, Choi Young Do cũng biết. Này không phải lại nhà giàu mới nổi chứ?"
"Hừ... Nếu như đánh đồng cô ấy với Cha Eun Sang thì cô sai rồi." Yoo Rachel đạp giày cao gót, bỏ lại một câu như vậy, cũng không quay đầu lại đi tới phòng học.
"Ô! lần này cô ấy rất bình tĩnh, Kim Tan vừa kéo Seo Yoon Ah đi đó nha." Myung Soo không dám tin chỉ vào bóng lưng Yoo Rachel, thật bất ngờ cô ấy không nổi bão.
"Yoon Ah không phải người cô ấy có thể phát giận đâu." Lee Bo Na bĩu môi, cười kéo cánh tay Yoon Chan Young, "Chúng ta đi học thôi."
Yoon Chan Young gật đầu, lập tức có chút bận tâm nhìn thoáng qua Cha Eun Sang. Lee Bo Na đang nhìn chăm chú phản ứng của Yoon Chan Young, thấy vậy tức thời nhón chân lên, giơ tay che mắt Yoon Chan Young, "Không cho nhìn... Không cho xem... Chúng ta đi."
Yoon Chan Young bất đắc dĩ cười cười, nâng tay kéo cánh tay Lee Bo Na xuống, cưng chiều nói, "Được rồi, đi thôi."
Hành lang không bóng người, Cha Eun Sang cắn môi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong ngực cảm thấy uy hϊếp càng lúc càng lớn.
Kim Tan kéo Tiểu Bạch lên sân thượng, đóng cửa lưu loát, xoay người nhìn chòng chọc Tiểu Bạch, ánh mắt xẹt qua các loại tâm tình, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, coi như có thiên ngôn vạn ngữ cũng nghẹn trong cổ họng.
Tiểu Bạch đấy đôi mắt đen chìm trơn bóng của Kim Tan nhìn cô, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười ấm áp, "Nhìn thấy mình nên mất hứng sao?"
"Nào có." Kim Tan cười lắc đầu, rốt cuộc nuốt xuống tất cả lời nói, giang tay ôm chầm lấy Tiểu Bạch, "Hoan nghênh cậu trở về."
... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Ròng rã cả buổi sáng Kim Tan cũng không xuất hiện trong phòng học, cùng lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy toàn thân Choi Young Do tỏa ra luồng khí hắc ám, hé ra khuôn mặt không thể đen hơn, trên trán viết rõ ràng chữ "Không nên chọc tôi."
Thật vất vả ngồi đến tiết cuối cùng ca sáng, Choi Young Do đứng lên đầu tiên, mặt không thay đổi đi nhanh ra ngoài. Mọi người thấy hắn rời phòng học mà không hẹn cùng thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp sách vở, đều đi nhà ăn.
Lee Bo Na nhịn thật lâu trong bầu không khí âm trầm xung quanh Choi Young Do, rốt cuộc được giải phóng, lôi kéo Kang Ye Sol cùng Yoon Chan Young nói, "Chúng ta đi ăn cơm đi."
"Tốt." Kang Ye Sol gật đầu.
Yoon Chan Young đứng lên, nói với Cha Eun Sang, "Có muốn cùng nhau không?"
"Ai, Yoon Chan Young, anh mời cô ấy làm gì." Lee Bo Na nghe Yoon Chan Young nói, lập tức nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận nói.
Cha Eun Sang thấy thế, nắm điện thoại trong tay, lắc đầu, "Mấy người đi thôi, tí tớ mới đi."
"Xem đi, cô ấy cũng nói không đi, chúng ta đi thôi." Lee Bo Na nghe vậy, cao hứng kéo Yoon Chan Young cùng Kang Ye Sol ra ngoài.
Cha Eun Sang ngồi một mình trong phòng học một hồi, Kim Tan vẫn không xuất hiện, cô chậm rãi mở điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Kim Tan, sau đó mới đeo tai nghe đi nhà ăn.
Thời gian lấy cơm, Cha Eun Sang một mình như trước, cô bưng khay vừa định ngồi xuống một vị trí không người, phía sau liền có người đẩy nhẹ, thái độ không tốt nói, "Đây là chỗ ngồi của tôi."
Cha Eun Sang vô ý thức kinh ngạc quay đầu.
"Quả nhiên tai nghe của cô không có tiếng." Đối phương thấp giọng nói.
"Moon Jun Young?" Cha Eun Sang nhận ra đối phương.
"Tôi biết cô là người giống tôi." Moon Jun Young liếc mắt nhìn xung quanh, giọng nói có chút bối rối.
"Cái gì?"
"Lúc tôi đến phòng làm việc giáo viên đã nghe được, cô căn bản không phải nhà giàu mới nổi, cô cũng được xã hội quan tâm giống tôi." Moon Jun Young thấp giọng nói, "Tôi cảnh cáo cô giấu tốt xuống, nếu không kết cục sẽ giống tôi thôi."
"Tôi... Cậu..." Bí mật của mình bị người phát hiện, Cha Eun Sang có vẻ rất khẩn trương, vừa muốn nói, Moon Jun Young đột nhiên dùng lực lớn hơn đẩy cô, "Cô tránh ra, tôi muốn ngồi đây."
Cha Eun Sang lần thứ hai không phòng bị, bị đẩy ra đến bên cạnh bàn, vừa dứt lời, Choi Young Do đột nhiên xuất hiện giật cái ghế đối diện Moon Jun Young, Choi Young Do nhướng mày, "Thế nào, học sinh chuyển trường cũng muốn ngồi đây sao."
"Không, không phải..." Cha Eun Sang rất sợ hãi Choi Young Do, lắc đầu, đi tới bàn khác. Choi Young Do thấy cô bỏ đi, bỗng nhiên đưa tay quét hết thức ăn trên mặt bàn xuống đất, sau đó xoay mặt nói với Moon Jun Young, "Biết nên làm thế nào rồi đấy."
Moon Jun Young rúc cổ gật đầu cứng ngắc, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, cầm lấy cơm đổ đầy trên sàn nhà, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Cha Eun Sang nhìn Moon Jun Young ngồi xổm bên cạnh mình, con ngươi hoảng sợ co lại, nghĩ đến Moon Jun Young vừa nói thầm, hai tay không tự chủ đan lại với nhau. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cô móc ra xem, màn hình xuất hiện tin nhắn của Kim Tan -- Anh đến nhà ăn rồi.
Cha Eun Sang cắn môi, khép lại điện thoại di động, vừa liếc Moon Jun Young ngồi chổm hỗm dưới đất, dần dần mọc lên một ý niệm trong đầu, không, tôi với cậu không giống nhau, tuyệt đối không.
Cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ đứng lên, đi tới kéo Moon Jun Young bên cạnh, trừng mắt với Choi Young Do đang xem kịch vui, "Đừng có bắt nạt người..."
"Cô bây giờ muốn giúp nó sao?" Choi Young Do trợn to mắt, cười lạnh một tiếng đứng lên, nhìn xuống Cha Eun Sang từ trên cao.
"Từ sáng sớm đã bắt nạt cậu ấy, thú vị lắm sao?" Cha Eun Sang tuy rằng rất sợ, nhưng dựa vào một động cơ táo bạo, cãi lại.
"Thú vị sao?" Choi Young Do cười như không cười tới gần Cha Eun Sang, đột nhiên đưa tay, cầm lên bát canh trong khay Cha Eun Sang, sau đó toàn bộ... hất hết lên người cô, "Bắt nạt Moon Jun Young không có gì hay, như vậy có phải càng thú vị hay không." Hắn cười tàn khốc.
"Này, Choi Young Do, cậu làm cái gì thế?" Kim Tan xuất hiện rất đúng lúc, một tay kéo Cha Eun Sang ra phía sau, thấy cả người cô nhơm nhớp nước, quay đầu nhìn Choi Young Do, "Cậu nhất định phải thế sao."
"Đây là cô ta tự tìm." Choi Young Do thấy Kim Tan biến mất từ sáng xuất hiện, sắc mặt càng lạnh xuống.
"Thằng khốn..." Kim tan hiển nhiên không thể nhịn được nữa, một bước tiến nhanh về phía trước, cầm cổ áo Choi Young Do đánh tới một quyền. Choi Young Do cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, khom lưng một cái, đem Kim Tan ném trên mặt đất, đè nặng cậu ta liền muốn đánh...
"Ngừng tay, các cậu muốn làm gì?" Tiểu Bạch bước nhanh vào nhà hàng, nhìn thấy hai người dưới đất, âm thanh lo lắng nói.
Choi Young Do nghe tiếng, tay dừng trên không trung quay đầu nhìn Tiểu Bạch, trên mặt ngả ngớn ngạo mạn, hai hàng lông mày cuộn lại, thấy cô xuất hiện, ngoéo môi, lộ ra ý cười tà ác lãnh khốc.
Không thích hợp, trong lòng Tiểu Bạch lộp bộp vài tiếng, Choi Young Do buổi sáng phản ứng lạnh nhạt như vậy, còn có thể giải thích vì nhìn thấy cô quá kinh ngạc, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình bây giờ, tựa hồ không có nửa điểm lưu luyến.
Là thật không quan tâm? Còn là làm bộ rất khá? Tiểu Bạch trong lúc nhất thời không dám quyết định tùy tiện.
"Kim Tan, anh không sao chứ." Đang lúc Tiểu Bạch không nói gì đối diện Choi Young Do, Cha Eun Sang một bên lo lắng, "Mau đứng lên đi, Choi Young Do sẽ làm anh bị thương mất."
Choi Young Do lấy lại tinh thần, nhớ tới Kim Tan còn bị mình đè nặng, cười tàn nhẫn với cậu ta, lần thứ hai giơ cao tay.
Tiểu Bạch thấy ánh sáng trong mắt Cha Eun Sang, trong nháy mắt rõ ràng cô ta cố ý, buổi sáng rõ ràng còn sợ trốn trong góc, buổi trưa cư nhiên chủ động khıêυ khí©h Choi Young Do...
Phá hư quan hệ A Tan cùng Young Do chỉ để chứng minh tầm quan trọng của mình, Cha Eun Sang cô quá ích kỉ.
Tiểu Bạch rõ ràng, nếu như cô không thể ngăn trận này giữa Kim Tan và Choi Young Do do Cha Eun Sang khơi mào, sự xuất hiện của cô sẽ không còn ý nghĩa gì...
Ngày mai, mọi người sẽ chỉ nhớ kĩ Kim Tan vì Cha Eun Sang mà tranh chấp với Choi Young Do, mà đã quên, là ngày Seo Yoon Ah cô trở về.
Đây là lần đầu giao chiến đầu tiên giữa cô và Cha Eun Sang, cô làm sao có thể thua.
Các loại suy nghĩ chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch mở mắt trừng trừng nhìn Choi Young Do lần thứ hai định vung quả đấm với Kim Tan, trong đầu quyết định thật nhanh, cúi đầu rêи ɾỉ một tiếng, giả bộ thống khổ che ngực, hô hấp dồn dập, hai mắt khép lại, mềm oặt ngã xuống mặt đất.
"Yoon Ah..." Thấy cô té xỉu, Lee Bo Na ném bộ đồ ăn trong tay chạy tới.
"Mau đưa tới phòng y tế..."
"Có muốn gọi xe cứu thương hay không..." Mọi người cũng rối rít nói.
Choi Young Do thấy Tiểu Bạch ngã xuống trước mặt mình, hô hấp bị kiềm hãm, trái tìm hầu như ngừng đập, hắn run rẩy vọt tới bên người Tiểu Bạch ôm lấy cô, ngẩng đầu sắc mặt hung ác lại không che giấu được lo lắng, lớn tiếng quát đám người vây quanh, "Tất cả cút ra..." Sau đó ôm Tiểu Bạch đang ngất đi, chạy thật nhanh đến phòng y tế.
Choi Young Do ôm Tiểu Bạch tức tốc rời đi, Kim Tan cũng chẳng để ý đánh nhau gì với Choi Young Do, đôi chân dài đứng lên mau chóng đuổi kịp. Đoàn người thoáng cái tan ra, nhà ăn yên tĩnh lại, Cha Eun Sang ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như không tin hai người vừa giương cung bạt kiếm cứ như vậy chưa giải quyết được gì.
"Không phải không có ai có thể ngăn Choi Young Do sao?" Cô cúi đầu, tóc dài che mất khuôn mặt không cam lòng, nắm chặt tay lẩm bẩm.