Trường cấp ba Empire, một buổi sáng bình thường mà vô vị.
Sáng sớm Kim Tan chờ trước cửa nhà Cha Eun Sang lại vồ hụt, vừa tới trường học, mặt liền như táo bón lôi Cha Eun Sang đang chuẩn bị mở sách ra ngoài, để lại một nhóm người trong phòng trợn mắt há mồm.
"Bọn họ cũng quá mức rồi, chẳng lẽ đang hẹn hò." Myung Soo tóc tai lộn xộn, khuôn mặt phờ phạc, khoa trương quay đầu nhìn Choi Young Do, lại phát hiện Choi Young Do bình tĩnh nhô ra cái mặt còn kinh khủng hơn Kim Tan, không biết đang nghĩ gì.
"Nè, Young Do, gần đây cậu rất kì quái, cái nhóm đánh lén cậu lần trước không phải đi bệnh viện rồi sao, mặt cậu sao còn thối như vậy." Myung Soo có chút khó hiểu, lẩm bẩm, "Không phải đầu óc bị đánh hỏng đi."
Choi Young Do ngồi tại chỗ, khuôn mặt như điêu khắc căng cứng, nghe vậy cũng không có chút phản ứng nào, ngẩng đầu nhìn Myung Soo, không trả lời, ánh mắt tối sầm xuống.
Trong vườn trường, Kim Tan bất đắc dĩ kéo Cha Eun Sang đến ghế dài bên cạnh, Cha Eun Sang tức giận gạt tay cậu ta, "Đến cùng là anh muốn làm gì?"
"Tại sao sáng sớm lại tránh anh?" Kim Tan cau mày hỏi.
"Em không có." Cha Eun Sang lệch đầu, quật cường nói.
Kim Tan thấy cái dạng này của cô ấy, nghĩ đến bản thân bốn giờ liền rời giường đứng chờ ở cửa, vẫn là vồ hụt, trong lòng nổi lên sự buồn phiền, "Anh thừa nhận, hôm đó anh bỏ em lại chạy là không đúng, nhưng không phải anh đã giải thích với em sao. Đó là vì anh nhìn thấy một người bạn rất lâu không gặp, em có cần phải như vậy mấy ngày nay không."
"Bạn? Nếu như là bạn bè anh sẽ chạy như điên đuổi theo xe người ta? Nếu là bạn bè, em hỏi anh là ai tại sao không nói với em?" Cha Eun Sang lập tức phản bác, rất bất mãn thái độ của Kim Tan.
"Cha Eun Sang..." Sắc mặt Kim Tan trong chốc lát trở nên nghiêm túc, "Không phải em bảo anh đừng quản chuyện của em, không nên tới gần em sao. Sao bây giờ lại cảm thấy hứng thú chuyện của anh như vậy. Bạn của anh là ai, anh nói em sẽ biết sao, em có biết không?"
Kim Tan nói những lời này là quá đáng... Nhưng... Bạn bè Kim Tan là ai, nghĩ cũng biết, Cha Eun Sang đích xác không có khả năng biết, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thực.
Có thể lời này càng kí©h thí©ɧ Cha Eun Sang, cô trợn to mắt, giọng nói thoáng cái cất cao, "Kim Tan, đây là thái độ nhận sai của anh sao?"
"Nhận sai?" Lông mày Kim Tan nhăn thành một đống, "Cha Eun Sang, em phải hiểu rõ, anh không phải đang nhận sai với em, anh chỉ không hy vọng em bởi vì... sự việc này mà hiểu lầm lại tức giận."
"Cho nên dù là vậy, anh cũng không muốn nói cho em cô gái kia là ai?" Cha Eun Sang vẫn không buông tha trọng tâm câu chuyện, tiếp tục chất vấn.
"Em..." Kim Tan nhìn Cha Eun Sang đang khích tướng, còn mài răng quay quắt đầu, cậu ta chẳng biết thế nào, nhớ lại Yoo Rachel cũng thường có biểu tình đó chất vấn như vậy, nhưng Yoo Rachel là cao ngạo khinh thường, Cha Eun Sang là cố chấp cứng rắn. Nếu là Yoo Rachel, cậu ta cũng không dùng cách giải thích phiền toái như vậy.
Cuối cùng Kim Tan thở dài, thỏa hiệp nói, "Là một người bạn rất tốt lúc còn bé, sau đó cô ấy đi không lời từ biệt, mấy năm nay đều chưa từng thấy qua."
Trong lòng Cha Eun Sang kì thực cũng không cứng rắn như miệng nói, cô ẩn giấu thấp thỏm của mình rất khá, thấy Kim Tan nhượng bộ, lòng thở phào nhẹ nhõm, giả bộ không quan tâm gật đầu, "Em trở về phòng học đây."
Kim Tan nghe lời cô, không da mặt dày theo sau giống ngày thường, mà là mặc Cha Eun Sang đi xa, một mình chậm rãi ngồi xuống trên ghế.
"Cộp cộp cộp... " Tiếng giày cao gót bình ổn từ xa đến gần, đập vào mắt là một đôi giày cao gót mẫu mới đắt tiền.
"Có việc gì thế?" Kim Tan không ngẩng đầu, cũng đã nhận ra người trước mắt.
"Tôi sẽ không nói xin lỗi." Âm thanh trong trẻo mà cao ngạo lạnh lùng của Yoo Rachel vang lên, "Vườn trường là nơi công cộng, tôi không cố ý nghe."
Kim Tan nghe vậy ngẩng đầu, ngoéo... môi một cái không nói gì.
Yoo Rachel ngồi xuống bên cạnh Kim Tan, liếc cậu ta đang nhìn bụi hoa đờ đẫn, "Nhìn thấy Seo Yoon Ah?"
Hô hấp Kim Tan vậy mà trong chớp mắt hỗn loạn, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, gật đầu, "Tôi cũng không xác định, chỉ là một bóng lưng."
"Vậy tại sao không giải thích Cha Eun Sang, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, cô ấy dường như rất tức giận." Yoo Rachel hỏi.
"Tôi cũng muốn giải thích... Thế nhưng nếu nói cho cô ấy là một người bạn, cô ấy sẽ hỏi là nam hay nữ, nói là cô gái, sẽ hỏi làm sao quen biết, nói cho cô ấy là thế gia quen biết từ nhỏ, sẽ nói tiếp gia thế bối cảnh, liên hệ công ty lúc đó... Quá mệt mỏi... Mà những thứ này cũng không quan hệ gì với Cha Eun Sang, nói nhiều như vậy, cũng chỉ phí công." Kim Tan duỗi thẳng chân, buông lỏng dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu đón ánh nắng.
Yoo Rachel lẳng lặng nhìn cậu ta một hồi, đột nhiên tự giễu quay đầu qua chỗ khác, "Thái độ hôm nay của cậu với tôi tốt vô cùng nha, trước cậu sẽ không nói nhiều như vậy."
Kim Tan dần nhắm hai mắt, nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, khẽ nở nụ cười khó nhận ra, "Trước cô cũng không hỏi nhiều như vậy."
"Tôi..." Yoo Rachel hô hấp trầm hơn định nói gì đó.
"Đây cũng là ưu điểm của cô." Kim Tan cắt đứt cô, "Cô chưa bao giờ hỏi nhiều, coi như giải thích, cũng không cần nói lời thừa thãi, nếu như cô không phải là..." Nói đến một nửa, Kim Tan bỗng dưng phát hiện không thích hợp ngừng lại.
"Nếu như không là cái gì..." Yoo Rachel hỏi.
"Không có gì." Kim Tan thoáng cái đứng lên, duỗi hai cánh tay, khôi phục bộ dạng bất cần đời, "Trở về đi học, trễ rồi."
Yoo Rachel vẫn nhìn bóng dáng Kim Tan biến mất ở dãy phòng học, nói tiếp lời nếu như của cậu ta, "Nếu như không phải Yoo Rachel, không có gia tộc hôn ước, không phải vị hôn thê... Kim Tan, cậu nghĩ vậy sao?"
Ngồi yên lặng một hồi, Yoo Rachel lúc này mới như hạ quyết tâm, bấm một số điện thoại.
"Tôi là Yoo Rachel..."
"Thích món quà gặp mặt tôi đưa sao?" Tiểu Mặc đang mặc thử bộ đồng phục đã may tốt theo yêu cầu.
"Cũng không có gì đặc biệt..." Yoo Rachel bảo trì giọng nói cao ngạo trước sau như một.
Tiểu Bạch nghe vậy cười cười không tiếng động, cũng không ngại thái độ của cô, "Gọi điện thoại cho tôi, là đồng ý đề nghị của tôi rồi sao?"
"Cô thật sự hiểu Kim Tan hơn tôi, còn không hiện thân, đã làm vài người hồn xiêu phách lạc." Yoo Rachel nói có chút châm chọc.
"Như vậy tốt quá." Tiểu Bạch đi tới ngồi trên ghế sa lon, để nhân viên cửa hàng cầm đôi giày đến, "Tôi cũng không dễ giúp ai việc gì, cái cọc buôn bán này cũng không mệt."
Yoo Rachel nghe giọng nói Tiểu Bạch trong điện thoại mềm mại ôn hòa, nếu như không phải cô ấy tự tìm bản thân, rất khó tưởng tượng cô gái với bề ngoài ôn nhu vô hại như vậy, sẽ có tâm cơ mục đích như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên mặt lộ ra dáng vẻ cao ngạo thườngngày, tâm kiên định, gằn từng chữ, "Thành giao."
... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Cúp điện thoại, Tiểu Bạch biết đã đến ngày bản thân lên sân khấu. Yoo Rachel không phải ngu ngốc, theo Tiểu Bạch cô ấy là cô gái rất thông mình, thông minh mà quật cường, biết mình muốn cái gì, xem xét thời thế, lớn mật không sợ, đáng tiếc, hào quang của cô bé lọ lem quá mạnh mẽ, sinh sôi khiến cô ấy thành nữ xứng người gặp người ngại.
Theo yêu cầu của chủ tịch Empire, hợp đồng có nhắc hôn ước cùng Yoo Rachel cũng là một trong nhiệm vụ của cô, Tiểu Bạch vì dẫn cô ấy vào cuộc, không thể bảo không tốn tâm tư. Tiểu Bạch tin tưởng, có thể hợp tác với Yoo Rachel, bước đầu tiên cô bước vào Trung học Empire cũng dễ dàng nhiều.
Thử xong quần áo, may lại chi tiết nhỏ cuối cùng, thêm nữa chọn mua giày, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Tiểu Bạch cùng quản gia mang theo túi đi ra tiệm quần áo, "Tiểu thư, là tiểu thư Yoo Rachel." Quản gia thấy ngoài cửa sổ cô gái bước xuống từ trên xe cách đó không xa, nhắc nhở.
Tiểu Bạch nghe vậy, thoáng cái dừng bước.
"Có muốn đi qua chào hỏi hay không." Quản gia hỏi.
Tiểu Bạch rũ xuống đôi mắt, suy tư một hồi, khẽ cười một tiếng, "Thật đúng là không chịu ăn nửa điểm mệt mà."
Quản gia không rõ ý tứ Tiểu Bạch, nghi hoặc nhìn cô.
"Chúng ta trước tiên phải tránh một chút, đến phòng VIP lầu hai đi." Tiểu Bạch quyết định rất nhanh, xoay người đi lên lầu hai cùng quản gia. Mới vừa ngồi xuống bên cửa sổ, Tiểu Bạch đã nhìn thấy Cha Eun Sang ngồi xe máy Choi Young Do đi tới, Cha Eun Sang xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Yoo Rachel đứng lại ven đường, nghiêm mặt nói mấy câu, vươn tay tự hồ muốn cái gì.
Ánh mắt Tiểu Bạch không tự chủ nhìn Choi Young Do đang dựa xe ven đường....
Đêm đó cô đem Choi Young Do đưa đến bệnh viện, còn cố ý để lại áo khoác có mang mùi hương của mình. Mấy ngày nay phỏng chừng Choi Young Do không quá thoải mái, hắn ôm tay đứng ven đường, làm như không thấy sắp thành em gái mình Yoo Rachel cùng Cha Eun Sang đang giương cung bạt kiếm, nhìn chằm chằm mặt đất không biết đang nghĩ gì.
Lần đầu tiên thấy chàng trai này, Tiểu Bạch phát hiện hắn lợi hại làm người ta kinh hãi, lướt qua trí nhớ Seo Yoon Ah, Tiểu Bạch đại khái biết quá khứ của hắn, thế nhưng trước khi Seo Yoon Ah rời đi, sự phản loạn và hung bạo trong khung Choi Young Do cũng chưa có dày đặc như hôm nay.
Seo Yoon Ah biến mất, có lẽ đã bỏ lỡ thứ gì....
Đang lúc Tiểu Bạch thất thần, Cha Eun Sang đã kết thúc cuộc nói chuyện cùng Yoo Rachel, Yoo Rachel ngồi xe nhà mình rời đi, Choi Young Do vậy mà không chở Cha Eun Sang, bỏ lại cô ấy đi một mình.
Khoảng một phút sau, Tiểu Bạch ngồi lầu hai nhận được tin nhắn ngắn từ Yoo Rachel, "Thích món quà gặp mặt của tôi sao?"
"Xem ra hợp tác cùng Yoo Rachel, thực sự sẽ không nhàm chán." Tiểu Bạch khép lại điện thoại di động, phát hiện mình đoán không sai, Yoo Rachel cố ý dẫn Choi Young Do và Cha Eun Sang đến chỗ cô.Nếu Tiểu Bạch không cảnh giác, ngoài ý muốn gặp được, như vậy kế hoạch muốn sớm hơn chút. Điều này thoạt nhìn Yoo Rachel không có nửa điểm chỗ tốt làm điều thừa, trên thực tế Yoo Rachel đang cảnh cáo bản thân, không nên tự cho là đúng, nghĩ tất cả đều trong lòng bàn tay mình.