Chương 3: Thiếu nữ câu dẫn thẳng nam sắt thép

Lông mày nam tử nhíu càng chặt, ngay thẳng nói: “Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp, trong mắt ta, cứu một người, một cô nương giống như cứu con mèo con chó ở ven đường, không có gì khác nhau, ngươi tránh ra, đừng cản đường của ta là được rồi.”

Mặt Sở Viện lộ vẻ lúng túng, là nhan sắc của nàng không lọt vào mắt anh đẹp trai, hay anh đẹp trai này chính là một thẳng nam sắt thép!!

Nhưng cơ hội bổ nhào vào người đẹp như vậy nếu nàng bỏ lỡ, có thể nàng sẽ không có vận may như vậy nữa, tăng thêm nàng xuyên qua, nàng còn ăn mặc thế này, gặp lại lưu manh nàng phải làm sao bây giờ, nàng có thể ôm chặt đùi không?

“ân nhân, tiểu nữ không nói dối ngài, ta là một người cha không thương mẹ không yêu, rau xanh đáng thương trong đất, cha ta vì tiền, muốn bán ta vào kỹ viện, ta liều mạng mới trốn ra được, ân nhân, ngài làm người tốt thì làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên, thu nhận ta đi, dù bưng trà rót nước hay làm ấm chăn bóp vai, ta đều có thể làm tốt, van cầu ngài, xin cứu ta với.”

Sở Viện để cho nước mắt chân thực một chút, vừa nói vừa lặng lẽ vặn vào đùi, đau đến nước mắt lã chã chảy ra, nước mắt rơi như mưa thật sự làm người đau lòng.

Người đàn ông đẹp trai nhìn Sở Viện, chân thành nói từng chữ: “Cô nương, nếu như điều ngươi nói là sự thật, ta đề nghị ngươi đi báo quan.”

Cái gì? Hắn không nghe ra mình nói bóng nói gió sao?!! Hay hắn không coi trọng mình?!!

Mặc kệ, vẫn dùng một trong những chiêu kinh điển của nữ chính xuyên qua đi, lăn lộn ngoài đời không nổi, trước tiên giả vờ ngất.

Sở Viện loạng choạng, từ từ nhắm mắt lại, ngã về phía anh đẹp trai, nàng nào đoán được thân thể anh đẹp trai kia nhẹ nhàng tránh sang một bên, Sở Viện trực tiếp ngã trên mặt đất, ngã sấp một cái, mặc kệ! Nàng muốn tiếp tục giả vờ ngất, nằm trên mặt đất!!

Bây giờ người đàn ông đẹp trai kia càng thành thật, sau khi gọi nàng vài câu không thấy trả lời, lật người Sở Viện lại, ngón cái hung hăng bấm vào nhân trung của nàng, Sở Viện bị đau nước mắt chảy ròng, ngồi dậy.

“Ngươi bóp ta làm gì!!” Sở Viện vừa khóc vừa tức giận nói.

“Cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi vừa mới té xỉu, ta mới bóp nhân trung ngươi, gọi ngươi tỉnh.”

Trong lòng Sở Viện oán trách, người đàn ông này uổng phí khuôn mặt đẹp mắt như vậy, đã thế còn quá không hiểu phong tình.

Nàng không tin, hôm nay không bắt được hắn!!

Sở Viện dứt khoát hai tay vòng qua người đàn ông, ôm chặt cánh tay hắn, tỏ ra vô lại, chu mỏ nói: “Ta mặc kệ!! Bây giờ ta không chỗ nương tựa, không có chỗ có thể đi, ta lại thích ngươi ! Nên phải đi theo ngươi!!”

Sau khi nghe được mấy chữ "thích ngươi", gương mặt anh tuấn của người đàn ông lập tức mắc cỡ đỏ bừng, ấp úng nói: “Nhưng ta muốn đi học võ ở sư môn, mang theo ngươi không tốt!”

Quả nhiên anh đẹp trai này là thẳng nam sắt thép, nói chuyện với hắn không thể quanh co lòng vòng, phải đi thẳng về thẳng.

“Ta mặc kệ, ta phải đi theo ngươi, ngươi đi đâu ta đi đó, ngươi đã cứu ta, đời này ta chỉ nhận định ngươi !!” Sở Viện nói xong, khuôn mặt nhỏ dựa vào trên vai hắn, y như chim non nép vào người.

Bây giờ khuôn mặt anh đẹp trai càng xấu hổ càng đỏ hơn: “Cô nương ngươi không sợ tại hạ là người xấu sao?”

"Cho dù ngươi là người xấu, ta cũng nhận.” Khuôn mặt nhỏ của Sở Viện nâng lên, kề gương mặt anh tuấn của anh đẹp trai, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Người đàn ông giật mình vội vàng đứng dậy, ho khan để che giấu lúng túng, sau khi lên ngựa, nói với Sở Viện:“Lên ngựa đi.”

“Ta muốn ngươi ôm ta lên” Sở Viện dịu dàng nói.

Người đàn ông nghe vậy, kinh hãi suýt nữa ngã ngựa, nhưng hắn vẫn lanh lẹ nhảy xuống, hai tay ôm eo mềm của Sở Viện, đặt nàng trên lưng ngựa.

Quả nhiên, chỉ cần da mặt dày, vẫn có thể quyến rũ được đàn ông.