Chương 4: Tam Sư Đệ Là Người Trùng Sinh

Lúc mặt trời lặn, u Dương rốt cục chạy tới đỉnh núi hẻo lánh nhất Thanh Vân tông.

Đập vào mắt là một tiểu viện vuông vức, u Dương vuốt cái trán không tồn tại mồ hôi, sửa sang lại quần áo có chút chật vật, ho khan một tiếng đẩy cửa ra.

Trong tiểu viện, một cây đại thụ sừng sững ở giữa sân, Bạch Phi Vũ đứng hai chân trên nhánh cây nhìn trời chiều, chắp tay.

Áo trắng phất phơ như trích tiên.

Tiểu sư muội mới tới co quắp trên ghế dưới tán cây, hai tay ôm chân, một mặt si mê nhìn Bạch Phi Vũ trên cây.

"Mỗi ngày đứng trên cây trang bức với mặt trời, không phải chỉ có loài khỉ mới ở trên cây mỗi ngày sao?" u Dương thấy lòng chua chua, nhả một câu.

Đột nhiên, u Dương ngửi ngửi, mùi thơm của thức ăn đã từ trong phòng bếp bay ra.

Hắc, thật là khéo, vừa vặn giờ cơm!

u Dương đi đến trước bàn cơm dưới cây, lôi ra một cái ghế, đặt mông ngồi tại bên người Hồ Đồ Đồ, vươn tay vỗ đầu Hồ Đồ Đồ một cái, nói ra: "Đừng nhìn, đẹp trai hơn nữa cũng không thể coi là cơm mà ăn."

"Ai u! Đại sư huynh! Rất đau ài!" Hồ Đồ Đồ ôm đầu bù xù, bị đau bất mãn hô.

Đang lúc Hồ Đồ Đồ giương nanh múa vuốt chuẩn bị đánh tới phía u Dương, một thiếu niên dáng dấp thật thà bưng mâm cơm đi ra.

Thiếu niên nhìn thấy u Dương, cười một tiếng chất phác, nói ra: "Đại sư huynh, ngài đã về, vừa vặn vừa làm xong cơm."

u Dương đứng người lên đi đến trước mặt thiếu niên, cười hì hì tiếp nhận mâm cơm, nói ra: "Trường Sinh à! Hôm nay làm món gì? Có nấu Tam Nhãn Hoa Linh Kê ta bắt ở Linh Thú phong mang về không?"

"Nấu, có nấu, Nhị sư huynh không phải đang ngay thời điểm then chốt để đột phá sao? Sự tình ngài cố ý nhắn nhủ ta cũng không dám quên." Thiếu niên liên thanh hồi đáp, cẩn thận chú ý lời ăn tiếng nói.

u Dương nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên kinh sợ, cũng không thèm để ý, sư đệ này của mình chính là vậy, nói bao nhiêu lần cũng không đổi được, lập tức nhìn Hồ Đồ Đồ: "Đó là tiểu sư muội mới tới của chúng ta, tiểu Bạch giới thiệu cho ngươi chưa?"

"Chúng ta đã chào hỏi, ánh mắt sư phụ quả là vẫn như trước đây!" Thiếu niên cảm thán một tiếng.

Coi như sư phụ không ở nơi này, thanh âm thiếu niên vẫn như cũ tràn đầy sùng kính.

Nếu không phải u Dương có thể nhìn thấy giao diện thuộc tính người sư đệ này của mình, u Dương cũng sẽ nghĩ người sư đệ này là một người chất phác đàng hoàng.

Tính danh: Trần Trường Sinh (người trùng sinh)

Tu vi: Kết Đan kỳ tam trọng



Căn cốt: 8

Mị lực: 9

May mắn: 7

Tư chất trận pháp: 10+1

Kỹ năng chuyên môn: điều khiển khôi lôi

Đánh giá: Một lão cáo già âm hiểu bị ám ảnh tâm lí nạn nhân siêu cấp nặng được trùng sinh!

Không tệ, sư đệ trước mắt này là người trùng sinh tới từ tương lai!

Vốn cho rằng Bạch Phi Vũ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển thế đã đủ biếи ŧɦái, thế nhưng nếu so với chuyển thế, trùng sinh càng khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng.

Đại khái là vì trước khi trùng sinh, vị sư đệ này chết quá thê thảm, dẫn đến sau khi hắn sống lại mới trở nên cẩn thận dị thường.

u Dương đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt của Trần Trường Sinh, nói ra: "Sư đệ, thân thể hiện tại đứng ở chỗ này của ngươi không phải là khôi lỗi đâu ha?"

Vị sư đệ trước mắt này có tới 11 điểm tư chất trận pháp, xem như hệ thống đều có thể bị khôi lỗi hắn chế tác lừa!

Thân thể Trần Trường Sinh cứng đờ, như lướt trên đất mà có hơi lui lại một bước, lập tức miễn cưỡng cười nói: "Làm sao có thể, Đại sư huynh, ta còn đang ở đạo trường, làm sao biết dùng khôi lỗi?"

Nghe được Trần Trường Sinh nói như vậy, u Dương lập tức biết, Trần Trường Sinh trước mắt này khẳng định là khôi lỗi vị sư đệ này của mình luyện chế!

Nghịch tử này, hội chứng ám ảnh tâm lí nạn nhân của ngươi càng thêm nghiêm trọng rồi kìa!

Khi bát đũa dọn xong, Trần Trường Sinh cáo lỗi một tiếng rồi rời tiểu viện, trở lại phòng.

"Đại sư huynh, người sư huynh này giống như có chút kỳ quái! Trên thân không có sinh khí như người sống! Mà lại, ta rõ ràng đã nhìn thấy tướng mạo hắn, nhưng bây giờ lại quên hắn có hình dạng thế nào!" Hồ Đồ Đồ nhỏ giọng nói với u Dương.

"A, chuyện này ngươi cũng đừng quản, sư huynh này của ngươi là người hơi kì quái, nhưng tính cách rất tốt, chỉ là, ta cho ngươi biết, ở trên ngọn núi này, ngươi muốn gây ai cũng được, tuyệt đừng chọc vị Tam sư huynh này của ngươi, " u Dương ngữ trọng tâm trường nói với Hồ Đồ Đồ.

Hồ Đồ Đồ cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

Nhìn thấy Hồ Đồ Đồ mang dáng vẻ xem thường, u Dương tăng thêm một câu nói ra: "Bằng không, chết như thế nào cũng không biết!"



Hồ Đồ Đồ lập tức dựng lông tơ lên, luôn cảm thấy nụ cười vừa rồi của người sư huynh kia rất giả dối, rõ ràng cũng là tu sĩ là Kết Đan kỳ như mình, nhưng Hồ Đồ Đồ lại nhạy cảm cảm giác được.

Nếu như đánh nhau, mình trong nháy mắt sẽ chết rất thê thảm.

Mình rõ ràng có thể nhờ vào huyết mạch chi lực trở thành tồn tại vô địch đồng cấp cơ mà!

Tam sư huynh này khẳng định rất có vấn đề!

Hồ Đồ Đồ ôm bát, yên lặng liệt Trần Trường Sinh vào hạng nhân vật nguy hiểm nhất Tiểu Sơn phong ở trong lòng.

Đúng lúc này, Bạch Phi Vũ từ trên cây nhảy xuốn, nhìn thoáng qua u Dương cùng Hồ Đồ Đồ, nghi ngờ nói ra: "Nhị sư huynh còn đang bế quan?"

"Đại khái là vậy, Thanh Tùng nói hắn vừa lĩnh ngộ kiếm đạo, đã bế quan ba ngày." u Dương đưa một cái đùi gà vào trong chén Hồ Đồ Đồ, cũng không ngẩng đầu lên mà hồi đáp.

Bạch Phi Vũ ồ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn về phía gian phòng Nhị sư huynh.

Thân là Kiếm Tiên thượng cổ, hắn lần thứ nhất cảm nhận được cảm giác áp bách từ trên thân một thiếu niên mười mấy tuổi, chính là đến từ vị Nhị sư huynh này của hắn.

Nếu như nói mình kiếp trước chính là vì kiếm đạo mà thành thiên tài.

Như vậy vị Nhị sư huynh này đơn giản chính là kiếm đạo vì hắn mà sinh ra!

Liền xem như kiếp trước mình được chứng kiến vô số thiên tài kiếm đạo, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất kiến thức đến một tồn tại kinh động như gặp thiên nhân này!

Đang lúc ba người đang ăn cơm, đột nhiên một đạo kiếm quang lạnh thấu xương trong nháy mắt xông phá nóc gian phòng Nhị sư huynh, xuyên thủng trời xanh!

Kiếm quang Sắc bén như là cột sáng khiến bầu trời đã tối xuống một lần nữa sáng bừng!

"Đây là! Kiếm ý!" Bạch Phi Vũ không khỏi đánh rơi đũa, một mặt kinh ngạc nhìn về phía gian phòng Nhị sư huynh.

Liền xem như mình vẫn còn đang mài kiếm tâm, còn chưa nhặt lên kiếm ý, mà vị Nhị sư huynh chỉ vừa mười mấy tuổi này, chỉ dựa vào thiên tư của hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý chỉ thuộc về hắn!?

Đây chính là kiếm ý chỉ có kiếm tu Xuất Khiếu kỳ mới có thể lĩnh ngộ đó!

Mà Hồ Đồ Đồ, trong khoảnh khắc cỗ kiếm quang này xông ra, nàng chợt co lại thành một đoàn, run lẩy bẩy.

u Dương thì húp một ngụm canh gà trong chén, chậc lưỡi, Tam Nhãn Hoa Linh Kê hầm thành canh thật dễ uống, trách không được những tên Linh Thú phong kia săn lùng như vậy.

u Dương nhìn mảnh ngói gạch vụn tung bay mà thở dài, tiếp lấy hô về phía gian phòng Nhị sư huynh: "Lãnh Thanh Tùng, tiểu tử ngươi ngày mai lợp lại nóc nhà cho ta! Tháng này ngươi đã hất tung nóc phòng ba lần rồi!"