Chương 25: Bàn Tay Giỏi Giang Của Ta Chạm Vào Là Có Thể Thăng Cấp Pháp Bảo

u Dương ngồi trên thềm đá lật quyển sách trong tay, thuật pháp Thuỷ hệ của thủy long và thuật pháp Hỏa hệ của hỏa phượng vừa vặn phù hợp với yêu cầu của lão đầu tử.

Nguyên khí thiên địa có thể hóa thành ngũ hành vạn vật, ở thế giới này, gần như không gì nguyên khí thiên địa không làm được.

Thuật pháp lấy chân khí trong thân thể người tu hành, dùng một loại phương thức đặc biệt vận hành chân nguyên, cộng thêm một loạt thủ đoạn như sắc lệnh, phù chú, trận pháp.

Lấy chân khí của bản thân kết nối với nguyên khí giữa trời đất, sử dụng nguyên khí thiên địa cụ thể hóa các loại thủ pháp như phong hỏa thổ thủy lôi mộc kim để công kích hoặc phòng ngự.

Thuật pháp càng cao thâm, yêu cầu về trữ lượng chân khí và thể ngộ đối với đạo Ngũ Hành của bản thân tu sĩ cũng cao hơn.

Tương ứng với đó là cường độ thuật pháp cũng sẽ cao hơn.

Thuật sĩ có tu vi cao thâm có thể dùng thuật pháp thay đổi địa hình, ảnh hưởng đến thời tiết, biến ngày thành đêm, khiến mưa lớn đột nhiên ngừng lại, trời đất đảo ngược!

Kinh khủng đến như vậy.

Mà thuật pháp chỉ là một loại phương pháp sử dụng của người tu hành đối với nguyên khí thiên địa.

Đại đạo ba ngàn, mỗi người theo đuổi các loại đạo khác nhau, sự biến hóa của nguyên khí thiên địa cũng là quỷ thần khó lường.

Thứ cao thâm như vậy là u Dương không hiểu tí xíu nào, lý giải của hắn đối với thuật pháp chính là: hai tay vỗ một cái, muốn gọi ra cái gì thì tới cái đó.

Dùng một lần là quên, đã quên thì lại xem lại một lần nữa.

Ví dụ như hiện tại, thủy long vừa mới dùng qua lần trước, hiện tại đã quên mất không còn sót lại tí gì.

Cầm lấy quyển sách xem lại lộ tuyến vận hành Thủy Long thuật một lần, vừa khép sách lại đã quên bảy tám phần.

Căn cốt của mình thật giống như là có độc vậy.

Đột nhiên cửa chính hậu điện mở ra, Động Hư Tử và Hồ Đồ Đồ đi ra.

u Dương bỏ sách vào trong túi áo, vừa chuẩn bị hỏi Hồ Đồ Đồ có thuận lợi hay không thì lại nhìn thấy hai mắt của Hồ Đồ Đồ đỏ bừng như thỏ.

Rõ ràng vừa mới khóc, dáng vẻ rất đáng thương.

???

u Dương tiến lên một bước túm lấy râu của Động Hư Tử, hung ác nói: "Lão đầu, ta đã đáp ứng ngươi, ngươi lại đổi quẻ rồi?”



"Này, đau đau! Tiểu tử ngươi có thể hỏi chuyện rõ ràng rồi mới động thủ hay không? Có liên quan gì đến ta sao?" Động Hư Tử vừa nắm tay u Dương, vừa tức giận mở miệng mắng.

"Sư huynh, chuyện này không liên quan gì đến chưởng giáo gia gia, là lỗi của ta!" Hồ Đồ Đồ sụt sịt mũi, lẩm bẩm nói.

Nói xong Hồ Đồ Đồ còn vươn bàn tay nhỏ bé giữ chặt vạt áo của u Dương, lộ vẻ mặt cầu xin nhìn u Dương rồi nói: "Sư huynh, chúng ta trở về Tiểu Sơn phong có được không! Ta muốn quay về ngay bây giờ.”

u Dương nhìn Hồ Đồ Đồ, lập tức buông râu Động Hư Tử ra, ôm lấy Hồ Đồ Đồ rồi nói: "Đồ Đồ yên tâm, sư huynh ở đây, sư huynh làm chỗ dựa cho ngươi, cứ yên tâm nói ra, không có lão bất tử nào dám bắt nạt ngươi.”

u Dương nói xong còn liếc mắt nhìn Động Hư Tử, Động Hư Tử tức giận nói: "Tiểu tử ngươi chỉ thiếu mỗi việc nói ra tên họ của ta đúng không?”

u Dương còn muốn cắn trả thì bị Hồ Đồ Đồ vươn bàn tay nhỏ bé che miệng lại.

Động Hư Tử thấy Hồ Đồ Đồ hiểu chuyện, trong lòng cảm thấy an ủi, đột nhiên nghĩ tới điều gì mà lấy ra một con hạc giấy từ trong ngực ra đưa cho Hồ Đồ Đồ rồi nói: "Luận bối phận ta vẫn là sư bá của ngươi, lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, con hạc giấy này bèn tặng cho ngươi đi!”

Hồ Đồ Đồ tiếp nhận hạc giấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chưởng giáo gia gia.”

u Dương thì lại bĩu môi nói: "Ngươi đúng keo kiệt chết đi được, lễ gặp mặt lần đầu tiên của ta lại cho một tờ giấy rách?”

"Lăn đi! Ta gặp tiểu tử ngươi lại cảm thấy bị giảm thọ, nhanh lăn đi!” Động Hư Tử không kiên nhẫn khoát tay với u Dương, mắng mỏ vài câu xong thì giơ tay phất phất trần, lập tức biến mất trước mặt hai người.

“Hừ hừ, không hổ là sư huynh đệ!” u Dương nhớ tới sư phụ của mình, không khỏi lẩm bẩm mắng.

Quay đầu nhìn về phía hạc giấy trong tay Hồ Đồ Đồ, hắn khẽ “a” một tiếng mà cầm hạc giấy trong tay Hồ Đồ Đồ, hắn rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của chân khí hắn từ trên người con hạc giấy.

Đây là con hạc giấy đã truyền tin cho mình hôm qua?

Lão gia hỏa này thật sự là vắt cổ chày ra nước? Thứ đã sử dụng còn tặng ra ngoài.

Con hạc giấy trong tay u Dương lại khẽ vỗ cánh, bay khỏi tay u Dương, dường như nó nhận ra u Dương mà không ngừng bay lượn xung quanh hắn.

Hồ Đồ Đồ nhìn con hạc giấy đang bay lượn trước mắt, cũng cảm thấy có chút mới lạ, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, hạc giấy rất thông minh rơi vào trong tay Hồ Đồ Đồ.

Đột nhiên, hạc giấy sáng lóe lên một luồng sáng trắng, biến mất trong tay Hồ Đồ Đồ, Hồ Đồ Đồ giơ tay đầy kinh ngạc mà nhìn một hình vẽ hạc giấy xuất hiện trên móng tay ngón trỏ của mình.

"Sư huynh, không ngờ con hạc giấy này lại là một kiện pháp bảo!" Hồ Đồ Đồ kinh ngạc nói với u Dương.

“Pháp bảo? Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi hạc giấy bay trở về, lão gia hỏa còn luyện chế thêm một lần nữa? " u Dương đột nhiên hiểu ra.

Pháp bảo là thứ không thể thiếu đối với người tu hành.

Bất kể là đối địch hay là phòng ngự, một món pháp bảo cao cấp có thể khiến tất cả tu sĩ điên cuồng.



Đẳng cấp của pháp bảo và phẩm chất của pháp bảo có liên quan mật thiết, nhưng nói chung vẫn chia làm năm phẩm cấp:

Pháp khí, pháp bảo, linh bảo, đạo khí, đạo bảo.

Một món đạo bảo cực kỳ trân quý, toàn bộ tu hành giới cũng không có mấy kiện, cho dù là Thanh Vân tông trong chín đại thánh địa nếu có được tin tức về đạo bảo cũng không cự tuyệt được sức hấp dẫn của đạo bảo.

Mỗi một món đạo bảo đều đại biểu cho cực hạn của một đạo, đạo vận trong đó ẩn chứa cũng đủ cho một tu sĩ tu luyện từ người thường đến cảnh giới Tiên nhân trong truyền thuyết!

Tiên nhân! Đây chính là cảnh giới mà tất cả người tu hành đều tha thiết ước mơ!

u Dương đương nhiên đã từng thấy các loại pháp bảo pháp khí.

Bản thân hắn cũng đã từng nhìn thấy một kiện linh bảo, chính là thanh trường kiếm mà sư phụ của hắn mang từ bên ngoài về cho Bát Giới.

Nghe nói đó còn là một linh bảo cực phẩm vô cùng hiếm có, từ khi Bát Giới lấy được thanh kiếm kia, mỗi ngày đều hận không thể ôm nó đi ngủ.

Nhưng u Dương cũng chỉ có thể thèm thuồng, bởi vì mình chỉ có một sợi dây thừng thậm chí không được coi là pháp khí, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể khống chế pháp bảo.

u Dương thân là Luyện Khí kỳ vạn năm, ngoại trừ việc có thể huy động một sợi dây thừng thì ngay cả pháp khí mà Luyện Khí kỳ cũng có thể sử dụng hắn cũng không sử dụng được.

u Dương suy nghĩ một chút, mở miệng nói với Hồ Đồ Đồ: "Đồ Đồ, ngươi hãy gọi nó ra!”

Hồ Đồ Đồ gật gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong tay lại xuất hiện ánh sáng trắng, con hạc giấy kia lại xuất hiện trong tay Hồ Đồ Đồ.

u Dương cầm lấy hạc giấy, chân khí cuồn cuộn không ngừng truyền về phía con hạc giấy.

Hạc giấy gặp được chân khí của u Dương giống như là cá gặp nước, vui mừng nhảy nhót, điên cuồng hấp thu chân khí của u Dương.

Nhưng tiếc rằng, thân thể của hạc giấy thật sự quá nhỏ, mới hấp thu được một lúc đã ngừng lại.

u Dương thu hồi chân khí, con hạc giấy trước mắt này đã hấp thu 1000 điểm giá trị chân khí của mình, giá trị chân khí bị hấp thu nếu không thu hồi sẽ vĩnh viễn mất đi.

Nhưng đối với u Dương, một lần treo máy ít nhất cũng có thể nhận được 1000 điểm giá trị chân khí, nên là không có vấn đề gì cả.

Nói đi cũng phải nói lại, hình như lần này treo máy đã hai ngày mà không có phản ứng gì, thời gian treo máy khá dài!

Sau khi hạc giấy hấp thu chân khí xong, toàn thân nó sáng lên một quầng sáng màu trắng, đột nhiên hạc giấy ngửa đầu, một tiếng hạc hót thanh thúy từ trong miệng hạc giấy vang lên.

Hạc giấy lập tức hoàn thành lột xác từ pháp bảo đến linh bảo, hoàn toàn mở ra linh trí!