Chương 23: Động Hư Tử

Sư tử đá mang theo ba người u Dương xuyên qua một tầng mây, tung người nhảy đến cuối cầu thang bằng đá bạch ngọc.

Ba người u Dương nhảy xuống sư tử đá, sư tử đá thật cẩn thận nhìn u Dương, ánh mắt đang hỏi liệu mình có thể rời đi hay không, ngoan ngoãn giống như một con chó.

u Dương vươn tay vỗ vỗ đầu sư tử đá, một luồng chân khí truyền vào trong thân thể nó.

Sư tử đá cảm nhận được chân khí đang lưu chuyển trong cơ thể, lập tức mừng rỡ như điên, thè lưỡi liếʍ u Dương, gầm gừ hai tiếng rồi mới nhanh chóng chạy xuống chân núi.

u Dương xoay người, trước mặt hắn là một quảng trường rất lớn, toàn bộ quảng trường đều được xây bằng ngọc thạch, ngọc thạch còn mơ hồ tỏa ra từng tia linh khí.

Linh khí bốc lên làm cho cả quảng trường giống như tiên cảnh.

Thật xa xỉ, một viên hạ phẩm linh thạch ở ngoại giới có thể khiến các tán tu tranh nhau vỡ đầu chảy máu.

Mà ở Thanh Vân tông, loại linh thạch này lại được dùng để lát quảng trường!

Lúc này trên quảng trường vô cùng nhộn nhịp náo nhiệt.

Một tháng sau là bắt đầu đại hội tông môn thi đấu, đến lúc đó chẳng những sẽ có trưởng lão các phong tham gia, còn có thể mở tiệc chiêu đãi các đại tiên tông đến xem lễ.

Cứ năm năm một lần Thanh Vân tông sẽ tiến hành một lần tông môn thi đấu, mà mỗi lần tông môn thi đấu chẳng những là một cơ hội để đệ tử ngoại môn có thể tiến vào nội môn, còn là một cuộc đọ sức giữa đệ tử nội môn các phong. Cũng là thời điểm Thanh Vân tông phô diễn thực lực của mình với các tông môn khác.

Trong đại hội lần này, đệ tử ngoại môn có cơ hội được Phong chủ các phong của Thanh Vân tông nhìn trúng, đệ tử nội môn có thể đạt được phần thưởng gồm thuật pháp cao cấp và tài nguyên tu luyện, cũng là một phương thức Thanh Vân tông dùng để biểu hiện mình với thế giới bên ngoài.

Cho nên mỗi lần tông môn thi đấu đều sẽ vô cùng long trọng.

Tất cả mọi người trên Tiểu Sơn Phong đều chưa từng tham gia đại hội tông môn lần nào.

Lãnh Thanh Tùng cảm thấy không có ý nghĩa, Bạch Phi Vũ khinh thường tham gia, Trần Trường Sinh không thích xuất đầu lộ diện.

u Dương làm đại sư huynh nhưng chưa đạt tới điều kiện báo danh.

Điều kiện cứng nhắc đầu tiên để tham gia đại hội tông môn thi đấu chính là cần phải đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Đây không phải là nhằm vào chính mình hay sao?

Ta còn không muốn tham gia đây, u Dương nhìn thấy quy định này mà thầm tức giận.

Cho nên khi tổ chức tông môn thi đấu, tất cả mọi người trên Tiểu Sơn Phong đều lười đến tham gia.



Đây cũng là lần đầu tiên u Dương nhìn thấy quảng trường được trang hoàng hoành tráng như vậy.

"Sư huynh! Ở đây đẹp quá!" Hồ Đồ Đồ sợ hãi than một tiếng, so với sơn động và địa huyệt của Thanh Khâu Sơn, tu sĩ nhân tộc đúng là biết hưởng thụ!

Tô Linh Nhi nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ đang cảm thán, sau đó cười khẽ một tiếng nói: "Sư huynh, nghe nói lần này tông môn thi đấu có thể sẽ tuyển chọn Thánh tử của Thanh Vân thánh địa! Với tài học của sư huynh, nếu sư huynh có thể tham gia, như vậy danh nghĩa Thánh tử của Thanh Vân thánh địa ắt không phải ai khác ngoài sư huynh.”

Mặt già của u Dương đỏ lên, hắn cũng biết Tô Linh Nhi không có ý xấu, nhưng một người ngay cả tư cách dự thi cũng không có như hắn thì nhắc gì tới cái gì mà Thánh tử của Thanh Vân thánh địa?

u Dương ho khan một tiếng nói: "Ta không thích tranh giành những thứ hư danh này, sư muội, chúng ta là người tu đạo, nên đối đãi với những hư danh này như mây bay.”

"Sư huynh thật đúng là có đức độ!" Tô Linh Nhi chân thành tán thưởng.

Người bên cạnh nghe được lời nói của u Dương bèn quay đầu nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy u Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ lại quay đầu trở về.

Một phế vật Luyện Khí kỳ đang giả bộ cái gì chứ?

u Dương đương nhiên nhìn thấy những ánh mắt khinh thường đó, cho dù da mặt hắn rất dày những cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng lôi kéo Tô Linh Nhi và Hồ Đồ Đồ đi về phía đại điện.

Đi vào đại điện, trung tâm đại điện không giống như kiếp trước, nơi này không trưng bày đủ loại tượng thần muôn hình muôn vẻ.

Ở chính giữa đại điện chỉ có một khối mộc bài mộc mạc, trên mộc bài dùng đạo văn khắc hai chữ, viết:

"Thiên Địa."

Phương thế giới này không có nhiều ngưu quỷ xà thần, không bái thần phật chỉ bái thiên địa!

Ba cây tùng hương vàng cao chót vót cắm trước lư hương hình vuông khổng lồ, khói xanh lượn lờ mang theo mùi hương khiến cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn.

u Dương và Tô Linh Nhi lấy ra ba nén hương, Hồ Đồ Đồ học theo bọn họ, tay giơ nén hương cung kính bái lạy mộc bài, sau đó cắm vào trong lư hương.

Khi cắm nén hương vào trong lư hương, gương mặt Tô Linh Nhi ửng đỏ, mình và sư huynh đang cùng nhau dâng hương kính trời, giống như là một đôi đạo lữ đang lập lời thề thiên đạo.

Sau khi bái lạy thiên địa xong, Tô Linh Nhi ở lại tiền điện.

Nếu không có việc gì quan trọng thì đệ tử không thể tuỳ tiện tiến vào hậu điện.

Cho nên chỉ có u Dương dẫn theo Hồ Đồ Đồ đi vòng qua trung điện ở giữa, đi về phía hậu điện.

Hậu điện cũng có một tế đài hình vuông, hơn nữa tế đài rất lớn, trên tế đài bày vô số ngọn đèn dầu đang sáng.



Nơi này chính là nơi để đèn dầu của tất cả đệ tử nội môn.

Sau khi u Dương dẫn theo Hồ Đồ Đồ tiến vào hậu điện thì phát hiện hậu điện không có một bóng người.

"Thế này là sao? Lão Lăng lại cho mình leo cây à? Việc này không giống tác phong của lão Lăng!" u Dương nhìn xung quanh với vẻ mặt sửng sốt.

Đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên, một lão giả mặc đạo phục bát quái đột nhiên xuất hiện trước mặt u Dương và Hồ Đồ Đồ.

Lão giả cầm phất trần trong tay, tiên phong đạo cốt, đồng nhan hạc phát, hai hàng lông mày dài màu trắng buông xuống trước ngực, cười tủm tỉm nhìn u Dương và Hồ Đồ Đồ với dáng vẻ từ ái.

Lão giả này chính là Động Hư Tử đã giáo huấn Lăng Phong đêm qua.

So sánh với lão già luộm thuộm mặc áo ngắn, tay cầm quạt hương bồ ngày hôm qua thì hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lúc này quanh thân Động Hư Tử lưu chuyển đạo vận huyền ảo, sau đầu có một vầng hào quang bảy màu như ẩn như hiện.

Khen cho dáng vẻ tiên nhân đắc đạo.

u Dương và Động Hư Tử đương nhiên cũng không xa lạ gì, hắn hành lễ với Động Hư Tử rồi nói: "Đệ tử u Dương bái kiến chưởng giáo!”

Hồ Đồ Đồ cũng vội vàng hành lễ theo: "Đệ tử Hồ Đồ Đồ bái kiến chưởng giáo!”

Động Hư Tử nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ liền biết Hồ Đồ Đồ chính là một con linh hồ có Tiên Thiên đạo thể, không khỏi cảm thán về sư đệ Hồ An của mình, vận khí cả đời này của lão tiểu tử này đều dùng để thu đồ đệ đúng không?

Tuy rằng trong lòng Động Hư Tử cảm thấy rất khó chịu, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra nụ cười như gió xuân mà nói: "Tốt, tốt, tốt, hôm nay các ngươi đến thắp đèn dầu đúng không?”

u Dương mở miệng trả lời: "Tuân theo mệnh lệnh của gia sư, chúng ta đến đây để thắp đèn dầu cho đệ tử mới nhập môn Hồ Đồ Đồ của Tiểu Sơn Phong chúng ta, mong chưởng giáo cho phép.”

Động Hư Tử cười ha hả vuốt râu gật đầu nói: "Được, ta không cho phép!”

“???” u Dương lộ vẻ mặt nghi hoặc mà ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn của Hồ Đồ Đồ thì trắng bệch, nàng cho rằng vừa rồi mình đã đắc tội với vị chưởng giáo ở trước mặt.

"Không nghe thấy sao? Tiểu tử, ta nói là ta không cho phép!” Động Hư Tử vuốt râu, cười ha hả nói.

u Dương nhướng mày, hắn tiến lên dùng một tay nắm lấy râu của Động Hư Tử trong ánh mắt kinh hãi của Hồ Đồ Đồ, kéo lão giả trước mắt mình mà tức giận nói: "Lão gia hỏa, ta khách khí với ngươi, ngươi lại thật sự lên mặt với ta à!”

Động Hư Tử bị u Dương túm râu cũng không nổi giận, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười, nhìn u Dương rồi nói:

"Thế nào? Lúc các ngươi đánh đồ đệ ta, cũng túm lấy như vậy hay sao?”