Chương 18: Ta Vẫn Là Đại Sư Huynh Của Các Ngươi

Lăng Phong đương nhiên không dám tự làm chủ loại chuyện này, chỉ có thể trả lời sẽ báo cáo với chưởng môn.

Sau đó Lăng Phong cưỡi hạc trắng bay như điên rồi biến mất ở nơi chân trời xa xăm.

Lúc này u Dương thở dài nhìn ba người Lãnh Thanh Tùng đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn, mặt ta không mọc được hoa!" u Dương tức giận mở miệng nói.

"Đại sư huynh, có khi nào Tổ Uyên không đợi tỷ thí tông môn mà đã chạy không?" Bạch Phi Vũ cất lời hỏi.

Thế giới này cực kỳ rộng lớn, đến chính mình là kiếm tiên ở kiếp trước cũng không thể xem toàn cảnh.

Nếu như Tổ Uyên sợ quá mà trốn đi, muốn tìm hắn sẽ như mò kim đáy bể.

Dù sao chỉ cần trốn tránh mười năm, đợi Trần Trường Sinh chết vì không thể hoàn thành lời thề thiên đạo, Tổ Uyên sẽ có thể quang minh chính đại làm người một lần nữa.

"Có thì sao? Đi Thanh Vân Phong chặt đi tứ chi tên nhóc kia? Này! Ngươi trở lại cho ta! Ta không có bảo ngươi đi!" u Dương tức giận nói.

Không ngờ Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài!

Tiểu sư đệ này ngay thẳng quá, muốn làm thật sao!

u Dương gọi Lãnh Thanh Tùng đang chuẩn bị đi chặt đứt tứ chi của Tổ Uyên lại mà mắng hắn một chập.

Hồ Đồ Đồ lo lắng nhìn Trần Trường Sinh nằm trên ghế dài, cất tiếng: "Tam sư huynh không sao chứ? Vừa nãy ta thấy hắn thổ huyết, chắc là rất đau?"

u Dương nhìn vẻ mặt lo lắng của Hồ Đồ Đồ mà vội vàng mở miệng an ủi: "Không có gì đáng ngại, Trường Sinh chỉ hao hết chân nguyên thôi, lại thêm lửa giận công tâm tác động đến nội tạng mới thổ huyết, tụ huyết mà không phun ra mới là không tốt!"

Dỗ Hồ Đồ Đồ xong, lại căn dặn Bạch Phi Vũ giám sát chặt chẽ Lãnh Thanh Tùng trong đầu chỉ toàn là đánh nhau, rồi u Dương mới ôm Trần Trường Sinh về phòng của chính hắn.

Trần Trường Sinh mơ một giấc mộng thật dài, hắn mơ thấy kiếp trước.

Ở trong cái thế giới vĩnh viễn không thấy mặt trời ấy, thân hắn đầy máu, không ngừng chém gϊếŧ yêu ma đang xông tới.

Vết máu văng lên mắt làm tầm nhìn hắn trở nên mơ hồ, kinh mạch trong cơ thể bị đứt đoạn, không điều động nổi một tia chân nguyên, chỉ còn lại bản năng chém gϊếŧ.

Dù là như thế, Trần Trường Sinh vẫn nắm chặt kiếm trong tay mình.

Đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi, gương mặt mà bản thân hắn đến bây giờ vẫn chưa quên lại xuất hiện trước mắt hắn lần nữa.

Nam tử anh tuấn đến mức yêu dị mặc trường bào màu đỏ ngòm, giữa hai hàng lông mày có một con mắt tà ác, đầu có hai sừng, sau lưng mọc cánh đen.

Cả người hắn bị vô số oan hồn quấn quanh, giống như ác quỷ đi ra từ địa phủ!

Gương mặt kia chính là của Tổ Uyên!

Thánh Hoàng Ma tộc!



Một trong những kẻ đầu sỏ gây ra trận chiến tận thế này!

Khi đó, Tổ Uyên một tay cầm cây đao dài màu đỏ như máu, một tay giữ một cái đầu, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

Khi đó Tổ Uyên đã trở thành phản diện lớn nhất của thế giới này.

Hắn gϊếŧ tất cả mọi người Trần Trường Sinh biết, quậy cả thế giới long trời lở đất!

Mà khoảnh khắc Trần Trường Sinh nhìn thấy cái đầu trong tay Tổ Uyên, hai mắt hắn chảy lệ máu, liều mạng gào thét.

Cái đầu kia chính là của u Dương!

Trong tận thế, u Dương vẫn luôn che chắn cho hắn, chuyện nguy hiểm nhất chuyện đáng sợ nhất đều có sư huynh đón đỡ.

Cho tới khi u Dương chết thảm trước mặt vì giúp mình liều mạng trốn!

Trần Trường Sinh muốn báo thù, suy nghĩ không biết ngày đêm, nghĩ đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng khi đối mặt, Tổ Uyên đã trở thành tiên nhân, hắn vẫn chỉ nhỏ bé như sâu kiến!

Đột nhiên, đầu u Dương trong tay Tổ Uyên bỗng mở hai mắt hô to về phía bản thân: "Mau trốn đi!"

"A! . . ."

Trần Trường Sinh đột nhiên bật dậy khỏi giường, thở hổn hển từng hơi, mồ hôi lạnh đã thấm vào y phục.

"Thấy ác mộng sao?"

Một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa truyền đến.

Trần Trường Sinh nghe thấy giọng nói này, nước mắt lập tức chảy xuống, cuống quít dùng tay áo che mắt, cất tiếng khàn khàn: "Mồ hôi rơi vào mắt."

u Dương thấy Trần Trường Sinh lúng túng thì cười khẽ một tiếng, ngồi trên ghế bên giường, ánh mắt ôn hòa cất tiếng: “Trách ta ngăn ngươi gϊếŧ Tổ Uyên sao?"

Trần Trường Sinh lắc đầu, trong lòng cũng có chút hối hận, bản thân vẫn luôn một mực chú ý cẩn thận từ lúc trùng sinh đến bây giờ, không ngờ khi gặp lại kẻ thù, bản thân vẫn bị hận thù làm choáng váng đầu óc.

Chẳng những không gϊếŧ được Tổ Uyên, trái lại còn đánh rắn động cỏ.

Trần Trường Sinh rầu rĩ cất lời: "Ta biết sư huynh đang lo lắng cái gì, nếu như ta gϊếŧ hắn, chỉ sợ Thanh Vân tông, thậm chí toàn bộ giới tu hành giới đều không có chỗ cho ta dung thân."

Tông môn nghiêm cấm đấu đá nội bộ, đồng môn tương tàn, nếu bị tông môn biết, nhẹ thì phế bỏ tu vi đuổi khỏi sơn môn, nặng thì đánh gϊếŧ tại chỗ!

Nếu Trần Trường Sinh gϊếŧ Tổ Uyên thì cũng coi như gϊếŧ chính mình.

Làm vậy thì đôi bên cùng bị thương, đương nhiên u Dương sẽ không đồng ý để Trần Trường Sinh thực hiện.

Nên lúc thả Lăng Phong rời đi, hắn buộc Lăng Phong thừa nhận tất cả mọi chuyện vừa rồi Trần Trường Sinh làm chẳng qua là đang tỷ thí với đồng môn.



Chỉ cần mọi người trong cuộc thừa nhận là tỷ thí thì không truy cứu được trách nhiệm của Trần Trường Sinh nữa.

u Dương thở dài nhìn vị sư đệ trước mắt, Trần Trường Sinh là người trùng sinh hẳn biết thân phận của Tổ Uyên.

u Dương cũng biết chuyện Tổ Uyên là Thánh tử Ma tộc.

Nhưng nếu dứt khoát nói ra chuyện này liệu có người tin?

Đến cả Tiểu Bạch là Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế cũng không nhận ra thân phận thực sự của Tổ Uyên, không thể trông cậy vào đám phế vật già kia.

Nhưng trước khi hôn mê Trần Trường Sinh đã lập lời thề thiên đạo.

Lời thề được xác nhận hẳn sẽ khiến mọi người cảnh giác về thân phận của Tổ Uyên.

Không nói thẳng mà để người khác hoài nghi thì mới có thể khiến người khác càng hoài nghi Tổ Uyên.

Trần Trường Sinh nghe u Dương thở dài, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vã cất lời: "Sư huynh yên tâm, chắc chắn ta sẽ không ra tay với hắn ngay."

Bây giờ thì không, nhưng sau này thì có.

u Dương lắc đầu, đi đến trước mặt Trần Trường Sinh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có để lại ấn ký trên người hắn chứ?"

Trần Trường Sinh gật nhẹ, lúc Tổ Uyên lao ra chém đứt ba phân thân, hắn đã để lại ấn ký lên thần hồn đối phương.

Có loại ấn ký này thì coi như Tổ Uyên đi đến chân trời góc biển, chính mình cũng có thể tìm được hắn!

Lúc này u Dương mới hài lòng gật nhẹ, vị sư đệ này của mình làm việc cẩn thận đến một giọt nước cũng không lọt được.

Không tệ! So tên nào đó chỉ biết ôm kiếm xông bừa thì mạnh hơn nhiều.

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chuyện đã xảy ra rồi, đến đâu hay đến đó!" u Dương mở miệng an ủi.

Trần Trường Sinh ngoan ngoãn nằm ra giường nhìn u Dương rồi lên tiếng: "Sư huynh, nếu như, ta nói là nếu như, gϊếŧ chết Tổ Uyên có thể ngăn cản một trận hạo kiếp, ngươi có tin không?"

u Dương sững sờ, lập tức lắc đầu, cân nhắc một hồi mới nói ra: "Ngươi hiểu sai rồi, hạo kiếp sẽ không vì một người mà thay đổi, coi như ngươi gϊếŧ được Tổ Uyên, cũng sẽ xuất hiện Tổ Uyên thứ hai thứ ba, hạo kiếp không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà là tất nhiên!"

Trần Trường Sinh gật nhẹ, lập tức buồn than: "Hạo kiếp xuất hiện sẽ có rất nhiều người chết, cũng nên nghĩ cách ngăn chặn!"

u Dương đập trán Trần Trường Sinh, cười mắng:

"Vẻn vẹn Thanh Vân tông đã có vô số cường giả, hạo kiếp không phải thứ một tên củi mục Kết Đan kỳ như ngươi cần lo lắng, ngủ cho ngon giấc đi."

Thuyết giáo Trần Trường Sinh một trận xong u Dương mới rời phòng, khoảnh khắc bước ra tới ngưỡng cửa, sau lưng vang lên giọng Trần Trường Sinh: "Sư huynh, nếu quả thật sẽ xảy ra hạo kiếp, ta nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi người!"

Trong lòng u Dương hơi rung động, cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt đáp:

"Nếu thật có hạo kiếp, chỉ cần ta không chết, trời không sập xuống, ta vẫn là đại sư huynh của các ngươi!"