Tô Dật Nhiên ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng ánh mắt của Lâm Yến là có ý gì, nhưng đối phương nói xong liền lập tức dời mắt đi, khẽ khom người lui xuống khán đài, nhìn bóng lưng không hiểu sao có loại cảm giác trốn chạy.
Buổi lễ diễn ra như thường lệ, sau đó một số giáo viên và hiệu trưởng được mời lên sân khấu phát biểu, còn có sinh viên khoa nghệ thuật biểu diễn tài năng của họ.
Một tia khác thường trong lòng Tô Dật Nhiên nhanh chóng tiêu tan, có lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi, Lâm Yên vừa vặn nhìn thoáng qua bên này.
Hậu trường.
Lâm Yến ngồi trên ghế trong phòng khách, trước mặt đặt một chiếc máy tính đang phát trực tiếp trạng thái của hội trường, trường chuẩn bị ghi lại buổi lễ lần này để tuyên truyền cho kỳ tuyển sinh.
Tô Dật Nhiên ngồi ở vị trí chính giữa, vị trí này cách máy quay cũng không gần, nhưng nhân viên công tác có lẽ là muốn cho các sinh viên bên dưới cũng được đưa vào máy quay, vì vậy hình ảnh luôn cắt đến khán giả.
Có vài người trời sinh đã mang theo một loại lực hấp dẫn, mà đối với Lâm Yến mà nói, loại lực hấp dẫn được phóng đại vô số lần, giống như khi anh phát biểu vừa rồi, ngay cả trong đám đông, anh cũng có thể nhìn thoáng qua thấy Tô Dật Nhiên.
Anh thậm chí còn có chút ghen tị với những người có thể ngồi xung quanh Tô Dật Nhiên, đó là người mà anh si tâm mong ước và khao khát được chạm vào.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là âm thanh tin nhắn, Lâm Yên vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, là nhạc chuông anh đặt riêng cho Tô Diệc Nhiên.
"Học trưởng anh đi rồi sao? Lúc trước đã nói mời anh ăn cơm, học trưởng còn nhớ không?"
"Hôm nay anh có rảnh không?"
Lúc trước giúp Tô Dật Nhiên tìm tư liệu thực tế cho luận văn, đối phương quả thật có nói muốn mời anh ăn cơm, nhưng đã lâu như vậy không liên lạc với anh, Lâm Yến cho rằng cậu đã quên.
Hiện tại Tô Dật Nhiên chủ động hẹn anh, chứng tỏ cậu không có quên. Nghĩ vậy Lâm Yến trong lòng có chút vui sướиɠ ngắn ngủi, nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Ừ, có rảnh."
Mấy chữ ngắn ngủi hoàn toàn nhìn không ra tâm tình trong lòng anh.
Tô Dật Nhiên cũng không nhìn ra. Lễ tốt nghiệp bên này đã gần kết thúc, cậu nhẫn tâm cự tuyệt lời mời của Quý Dục muốn cùng cậu đi ăn cơm, trước khi Quý Dục đi còn dùng một loại ánh mắt ủy khuất oán giận nhìn cậu, làm cho cậu có chút khó hiểu.
Bất quá cậu cũng không để ý, mới vừa lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Yến, bên kia liền trả lời, giống như Lâm Yến một mực chờ cậu gửi tin nhắn cho mình.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Yến, Tô Dật Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình.
Lâm Yến bận rộn như vậy, cũng không thể chờ một bữa cơm của cậu được.
Tô Dật Nhiên lại gõ chữ: "Vậy chúng ta gặp nhau ở cổng trường đi. Em vẫn còn ở hội trường, học trưởng đã về chưa?"
Tô Dật Nhiên gửi xong những lời này đợi một lát cũng không thấy anh trả lời, lại nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa hội trường, ngược sáng, nên không thấy rõ mặt. Người nọ đi về phía Tô Dật Nhiên, dần dần cho cậu thấy rõ diện mạo người đang đi đến.
Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn về phía người hẳn là vô cùng lãnh khốc, nhưng Tô Dật Nhiên lại cảm thấy trong sự nghiêm nghị đó có một sự dịu dàng khó tả.
Người bên kia đi tới trước mặt cậu và dừng lại, vóc dáng Lâm Yến rất cao, xem ra khoảng 1m9. Tô Dật Nhiên ngồi trên ghế khó khăn ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Yến thấy vậy liền ngồi xổm xuống nhìn cậu.
Tô Dật Nhiên cũng không cảm thấy động tác này của Lâm Yến có ý gì, chỉ cười nói: "Em vừa gửi tin nhắn cho học trưởng xong muốn hỏi anh đã đi chưa, học trưởng liền tới đây, là quên đồ sao?"
Lâm Yến gật đầu: "Ừ, quên lấy áo khoác ở hậu trường.
Anh mặc âu phục, lúc lên sân khấu phát biểu cũng không cởi ra, làm sao có thể quên.
Tô Dật Nhiên không nhìn ra anh đang nói dối, không chút suy nghĩ liền đứng dậy: "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, vừa vặn bây giờ khoảng 11 giờ, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Học trưởng muốn đi nhà hàng nào?"
Lâm Yến cũng đứng lên, trầm tư suy nghĩ, "Có một nhà hàng cũng không tệ lắm trên Phố Nam, chúng ta đến đó thử xem."
Tô Dật Nhiên nghe vậy có chút kinh ngạc nói: "Anh nói là R Duyệt sao? Anh cũng thích nhà hàng này à? Thật trùng hợp a, em cũng rất thích, món tráng miệng của bọn họ cũng không tệ lắm!"
"Ừ, quả thực không tệ." Lâm Yến nhìn đôi mắt hơi sáng của Tô Dật Nhiên đáp. Kỳ thật không phải anh thích, mà là tất cả sở thích của Tô Dật Nhiên anh đều biết, nhà hàng mà cậu thích cũng là do anh đầu tư vào thời gian trước.
Sau khi hai người đến nhà hàng, Tô Dật Nhiên bảo Lâm Yến gọi món trước.
"Học trưởng có thích món nào không? Anh cứ tự nhiên gọi món, em mời anh." Tô Dật Nhiên hào phóng nói.
Lâm Yến nhìn bộ dáng hào khí của cậu, ngón tay đặt ở trên bàn hơi cuộn tròn một chút, đặc biệt muốn xoa xoa mái tóc màu hạt dẻ của đối phương.
Tô Dật Nhiên thật sự rất thích hợp với màu sắc này, làn da vốn trắng nõn được tôn lên càng trắng mịn, tóc mái hất về phía sau, lộ ra mặt mày tinh xảo.
Lâm Yến kiềm chế xúc động, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Tô Dật Nhiên ngạc nhiên phát hiện, Lâm Yến không chỉ thích cùng một nhà hàng với cậu, ngay cả món ăn anh thích cũng giống, cậu vui mừng nói: "Khẩu vị của học trưởng cũng không khác em mấy! Em nghĩ mình cũng không cần gọi món nữa."
Lâm Yến hơi dừng lại, khóe miệng hơi cong lên và nói: "Thật sự, trùng hợp như vậy, có lẽ là duyên phận?"
Tô Dật Nhiên cũng mỉm cười, "Không ngờ học trưởng cũng thích đồ ngọt, nhìn không ra a." Dù sao Lâm Yến nhìn trông giống như một người ưu tú, thích rượu vang đỏ và cà phê.
Cậu không biết là, Lâm Yến không thích đồ ngọt, bất quá Lâm Yến cũng không có ý định để cho cậu biết.
Muốn cho cậu cảm thấy mình cùng anh có điểm chung, có thể mượn chuyện này để xích lại gần nhau hơn. Loại tâm tư này, Tô Dật Nhiên biết sẽ chỉ cảm thấy anh tâm cơ nặng, làm cậu phiền chán.
Tô Dật Nhiên ngồi đối diện, cũng không biết học trưởng của mình ngoài mặt gió êm sóng lặng, bên trong lại có nhiều khúc mắc như vậy.
Là thiếu gia của Tô gia, lễ nghi trên bàn ăn của Tô Dật Nhiên đương nhiên rất xuất sắc, ngay cả khi đang ăn người ta cũng cảm thấy cử chỉ của cậu rất vừa mắt. Cùng với vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và hào hoa của Tô Dật Nhiên, khiến một số người xung quanh thỉnh thoảng nhìn cậu, kích động muốn tiến lên bắt chuyện.
Nhưng Tô Dật Nhiên luôn nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt này. Hơn nữa, ngoại hình của cậu cực kỳ xuất chúng, gia thế cũng ưu việt, đương nhiên không thiếu người xung quanh muốn lấy lòng cậu, nhưng người có thể lọt vào mắt xanh của cậu thì rất ít, nếu phải quan tâm đến, cậu chỉ sợ sẽ rất bận rộn.
Cho nên đối với người bên ngoài, Tô Dật Nhiên sẽ không phân ra chút tinh lực ứng phó nào, tự nhiên cũng không để ý đến.
Nhưng Lâm Yến thực sự để tâm, anh để ý rằng những người tầm thường này nhìn Tô Dật Nhiên một cách thèm muốn, hận không thể móc hết ánh mắt của bọn họ ra.
Thừa dịp Tô Dật Nhiên cúi đầu uống nước, Lâm Yến ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh như băng cảnh cáo quét qua một vòng xung quanh, người xung quanh nhìn thấy đều ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Nhưng tất nhiên Tô Dật Nhiên không biết tất cả những điều này.
"Hôm nay học trưởng sao lại tới tham gia phát biểu lễ tốt nghiệp?" Cậu cho rằng Lâm Yến hẳn là rất bận rộn.
Lâm Yến thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Dật Nhiên, "Đã lâu không về trường cũ, thuận tiện trở về thăm một chút."
Tô Dật Nhiên nghe vậy đã hiểu, lập tức cười nói: "Xem ra học trưởng rất có tình cảm với trường cũ."
Thường xuyên nghe một số bạn học nhắc tới Lâm Yến, phần lớn trong miệng bọn họ mô tả anh là người có tính cách lãnh đạm, xa cách, cô độc. Quả nhiên là bọn họ không hiểu rõ Lâm Yến, Lâm Yến còn là một người rất trọng tình cảm hoài cổ.
Lâm Yến nghe vậy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười với Tô Dật Nhiên.
Anh tự nhiên không phải là người thích hoài niệm, ngược lại, ngoại trừ Tô Diệc Nhiên, anh đối với thế giới bên ngoài đều lạnh nhạt. Trong mắt anh, trường cũ đối với anh chỉ là một ngôi trường bình thường, không có gì đặc biệt.
Tới tham gia buổi lễ cũng là bởi vì hôm nay Tô Dật Nhiên tốt nghiệp, bất cứ chuyện gì của anh đối với Lâm Yến mà nói đều quan trọng, huống chi còn là lễ tốt nghiệp của cậu.
Tô Dật Nhiên đặt đồ ăn xuống, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Yến vẫn nhìn chằm chằm mình, nói đùa: "Sao học trưởng cứ nhìn em mãi vậy? Nhìn em có no không?"
Lâm Yến tự nhiên thu hồi ánh mắt, nói: "Chỉ là nghĩ đã lâu không ở cùng em, anh không biết sau khi em tốt nghiệp còn cơ hội hay không."
Tô Dật Nhiên: "Lâu lắm sao? Trong khoảng thời gian này có chút bận rộn, về sau nhất định còn có cơ hội." Suy nghĩ một chút, cậu lại cười nói: "Nhưng mà, học trưởng chắc là càng bận rộn hơn bận rộn một thời gian, và tôi chắc chắn sẽ có cơ hội trong tương lai." Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy cười nói: "Nhưng mà, học trưởng hẳn là bận rộn hơn, sau này em muốn hẹn anh có cần thông báo trước cho thư ký của anh không?"
Lâm Yến vội vàng nói: "Đương nhiên không cần, anh cũng không bận lắm, nếu em muốn hẹn anh, em trực tiếp tìm anh là được, không cần phiền phức như vậy."
Nếu như thư ký của Lâm Yến ở chỗ này, nghe được anh nói lời này, nhất định sẽ chỉ vào một đống văn kiện chưa xử lý lên án, ngài thật đúng là không bận rộn a!
- --------------------------------------------------------
Đúng chuẩn anh chồng lạnh nhạt với cả thế giới nhưng ôn nhu với mình em. ( ̄y▽ ̄)╭