Chương 13: Thật cẩn thận 13

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Yến liền rời đi. Bố Tô cũng đến công ty, mẹ Tô hẹn bạn bè ra ngoài làm đẹp.

Mà Tô Dật Nhiên thì bởi vì say rượu có chút đau đầu, nên không đi làm, định ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Trở lại phòng mình nằm một lát, chợt nghe dưới tầng truyền đến giọng dì Trần: "Thiếu gia, Lê tiên sinh tới tìm con."

Tô Dật Nhiên đành phải từ trên giường bò dậy.

Dưới tầng, Lê Thư Ngôn đang ngồi trên sô pha, nghe thấy phía bên kia cầu thang truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua.

Tô Dật Nhiên đi xuống tầng, uể oải ngáp, "Anh Thư Ngôn, sáng sớm tìm em có chuyện gì a?"

Lê Thư Ngôn quan tâm hỏi: "Anh thấy hôm qua em say có chút lo lắng, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Tô Dật Nhiên ngồi xuống sô pha, tùy ý nói: "Hôm qua học trưởng đưa em về, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh yên tâm."

Lê Thư Ngôn do dự hỏi: "Anh ta... không làm gì chứ?"

Tô Dật Nhiên nghe vậy trong lòng khó hiểu, lần trước Quý Dục cũng hỏi cậu như vậy, rõ ràng cậu là người làm phiền Lâm Yến, sao bọn họ đều hỏi những lời như bậy. Khó hiểu nói: "Sao các anh đều hỏi loại vấn đề này vậy, Lâm Yến có thể làm gì em chứ?"

Lê Thư Ngôn nghe vậy nhíu mày: "Bọn anh? Còn có người hỏi em như vậy?"

Tô Dật Nhiên: "Quý Dục đó, lần trước cậu ấy cũng hỏi như vậy, rốt cuộc là điều gì khiến bọn anh đều cảm thấy Lâm Yến sẽ làm gì em?"

Lê Thư Ngôn dừng một chút, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, anh ta không dễ ở chung."

Tô Dật Nhiên có chút hoài nghi: "Chỉ vì điều này?"

Lê Thư Ngôn gật đầu: "Ừm."

"Không hẳn, anh ấy rất tốt." Tô Dật Nhiên thật sự cảm thấy Lâm Yến là một người tốt, dù sao anh cũng đã giúp đỡ cậu nhiều như vậy.

Lê Thư Ngôn nhìn qua có chút tâm sự, nghe vậy, anh ta nói: "Là anh suy nghĩ nhiều rồi, em không sao là tốt rồi, vậy anh đi trước."

Tô Dật Nhiên gật đầu: "Ừm."

Sau khi tiễn Lê Thư Ngôn đi, Tô Dật Nhiên cũng không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên sô pha lướt điện thoại.

Gần giữa trưa, Quý Dục gọi điện tới, "Nhiên Nhiên, tối nay có rảnh không? Ra ngoài tụ tập đi?"

Tô Dật Nhiên uể oải tựa vào sô pha, "Không, thật vất vả mới nghỉ ngơi một ngày, muốn ở nhà."

Bên kia Quý Dục hỏi: "Hôm nay cậu không đến công ty?"

Tô Dật Nhiên xoa xoa thái dương: "Ừm, hôm qua tham gia tiệc uống chút rượu, bây giờ đầu còn hơi choáng."

"Yến tiệc? Lê thị tổ chức?"

"Ừm."

Quý Dục có chút bực bội, tiếc nuối nói: "Sớm biết cậu đi, hôm qua tôi cũng sẽ đi."

Nhà bọn họ cũng nhận được lời mời, chỉ là Quý Dục không đi, hắn cũng không muốn đến đó cổ vũ cho Lê Thư Ngôn.

Tô Dật Nhiên nghe vậy chỉ cười. Cậu nhớ rõ trước kia Quý Dục cùng Lê Thư Ngôn luôn đối kháng nhau, hai người vừa gặp mặt liền châm chọc khıêυ khí©h nhau, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Quý Dục không khỏi tiếc nuối nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi không quấy rầy cậu nữa."

Tô Dật Nhiên: "Ừm, cúp đây."

*

Buổi chiều mẹ Tô trở về, bà dẫn theo một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy cùng một cô gái tướng mạo dễ thương.

Cô gái vừa bước vào liền gọi Tô Dật Nhiên rất thân thuộc: "Anh Dật Nhiên!"

Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng cười nói: "Đây là Tiểu Nhiên a, thật sự là càng ngày càng tuấn tú."

Tô Dật Nhiên ánh mắt có chút mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra hai người trước mặt là ai.

Thấy vậy mẹ Tô cười nhắc nhở: "Tiểu Nhiên không nhớ sao? Đây là dì Vương và con gái dì ấy Nguyễn Ninh, khi con còn nhỏ dì Vương thường dẫn con bé đến nhà chúng ta đấy."

Tô Dật Nhiên có chút ấn tượng, lúc cậu còn nhỏ quả thật có một người dì thường xuyên dẫn theo một cô bé đến nhà bọn họ chơi, bấy quá sau đó hình như là cả nhà di cư ra nước ngoài.

Tô Dật Nhiên nhìn cô gái trước mặt, có chút chưa xác định được hỏi: "Em là....Tiểu Ninh?"

"Là em, anh Dật Nhiên sẽ không phải là quên em đấy chứ?" Cô gái có chút buồn bã nói.

"A... xin lỗi, nhiều năm như vậy không gặp, là có chút quên." Tô Dật Nhiên cười nói thêm: "Nhưng cũng có thể là bởi vì Tiểu Ninh trở nên xinh đẹp hơn."

Nguyễn Ninh nghe vậy có chút thẹn thùng mà đỏ mặt.

Thấy vậy mẹ Tô liếc nhìn dì Vương một cái, sau cười chào: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi."

Tô Dật Nhiên nói: "Mọi người ngồi xuống trước đi, con đi pha trà."

Trong lúc pha trà, mẹ Tô và những người khác ngồi trên sô pha cùng nhau trò chuyện.

Mẹ Tô mỉm cười nhớ lại: "Khi còn bé Tiểu Ninh thường xuyên la hét, nói lớn lên phải gả cho anh Dật Nhiên của con."

Tô Dật Nhiên bưng trà tới, nghe vậy có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, đó đều khi còn bé không hiểu chuyện nói bừa, vậy mà mẹ còn nhớ rõ."

Nguyễn Ninh nghe vậy, có chút muốn nói lại thôi.

Dì Vương nói: "Khi còn bé không hiểu chuyện, bây giờ lớn không chừng Tiểu Ninh nhà chúng ta vẫn còn nhớ."

Nguyễn Ninh thẹn thùng oán trách một tiếng: "Mẹ!" Nói xong, có chút đỏ mặt liếc nhìn Tô Dật Nhiên.

Tô Dật Nhiên làm bộ như không nhìn thấy, chỉ mỉm cười.

Nguyễn Ninh thấy vậy có chút mất mát cúi đầu.

Mẹ Tô thấy tình cảnh này, trong lòng thở dài, chuyển chủ đề.

Ba người phụ nữ cùng nhau trò chuyện, Tô Dật Nhiên ngồi ở một bên cũng không chen vào được. Suy nghĩ một chút vẫn là lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Dục: "Lát nữa tôi đến tìm cậu, đặt chỗ đi."

Ở bên kia trong vài giây: Có chuyện gì vậy? Không phải không muốn đi ra ngoài sao?

Tô Dật Nhiên: Mẹ tôi dẫn bạn của bà ấy đến chơi, tôi không thể chen vào nói chuyện được. Có đi hay không?

Quý Dục có chút buồn rầu trả lời: Không phải tôi không muốn đi, là bố tôi đã về, gần đây ông ấy nghe nói cậu đã bắt đầu phân ưu nỗi lo lắng của chú Tô, còn nói mỗi ngày tôi chỉ biết mỗi ngày lừa dối, trong khoảng thời gian này nói thế nào cũng không cho tôi ra ngoài.

Tô Dật Nhiên sờ sờ mũi, gõ chữ trả lời: "Được rồi, vậy cậu bảo trọng."

Bên kia gửi tới một biểu cảm khổ sở.

Tô Dật Nhiên thở dài, đang nghĩ một lúc để tìm cớ gì đi ra ngoài thì Lâm Yến gọi điện cho cậu.

Đối phương nói hôm qua cậu để quên áo khoác trong xe, vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện đưa cho cậu.

Tô Dật Nhiên nghĩ một lát Lâm Yến tới, có thể tận dụng cơ hội cùng Lâm Yến ra ngoài, còn thuận tiện cảm ơn anh ngày hôm qua đã đưa mình về. Vì thế trả lời: "Được, vậy làm phiền học trưởng!"

Mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Tô Dật Nhiên đứng dậy đi mở cửa, là Lâm Yến đến.

Tô Dật Nhiên không ngờ anh đến nhanh như vậy, có chút kinh ngạc: "Anh đến nhanh thật đấy."

Lâm Yến còn chưa kịp lên tiếng, trong phòng đã truyền đến giọng nói của mẹ Tô: "Tiểu Nhiên, ai đến vậy con?"

Tô Dật Nhiên quay đầu trả lời: "Là Lâm Yến đến ạ." Sau đó lại nói với Lâm Yến: "Anh vào trước đi."

Lâm Yến gật đầu, đưa áo khoác trong tay cho cậu, "Áo khoác của em."

Tô Dật Nhiên nhận lấy, hai người cùng vào phòng.

Trong phòng khách, mẹ Tô nhìn thấy Lâm Yến, hỏi: "Tiểu Lâm đến rồi ạ, đến tìm Tiểu Nhiên sao?"

Lâm Yến đang muốn trả lời, Tô Dật Nhiên ở một bên vội vàng trả lời: "Học trưởng đến đưa áo khoác cho con, lát nữa bọn con thuận tiện ra ngoài một chuyến, cơm tối con cũng không về ăn đâu."

Nói xong, nháy mắt với Lâm Yến một cách ám chỉ.

Lâm Yến dừng lại, nhìn hai người khác trên sô pha, nói với mẹ Tô: "Vâng."

Mẹ Tô nghe vậy, cười nói: "Được rồi. Vậy vừa vặn, các con mang theo Tiểu Ninh đi cùng đi, người trẻ tuổi các con có cùng đề tài nói chuyện dễ hơn."

Tô Dật Nhiên nhìn về phía Nguyễn Ninh.

Nguyễn Ninh có chút ngượng ngùng mở miệng: "Sẽ không quấy rầy hai anh chứ?"

Tô Dật Nhiên bất đắc dĩ đáp ứng, dù sao cậu thật sự không thể làm chuyện bác bỏ trước mặt con gái như vậy.

Lâm Yến ở một bên ánh mắt trầm xuống, cau mày.

- ------------------------------------------