Chương 1: Thật cẩn thận 01

Sáng sớm, khi ánh ban mai ngoài cửa sổ vừa lên, một hồi chuông báo thức vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.

'đinh linh linh linh~'

Người trên giường kéo chăn lên che đầu, cố làm như không nghe thấy, nhưng một lúc sau đồng hồ báo thức vẫn không ngừng kêu. Cuối cùng, vươn một cánh tay trắng nõn và mềm mại từ chiếc chăn bông màu trắng nhạt ra, bấm ngừng đồng hồ báo thức.

Tô Dật Nhiên từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng ngây người một lúc, qua năm phút mới rời giường vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đánh răng rửa mặt xong, cậu nhìn về phía gương trước mặt.

Người thanh niên phản chiếu trong gương có đôi lông mày thanh mảnh, làn da trắng nõn, mái tóc màu hạt dẻ bị nước làm ướt sũng dán vào hai bên má, dưới hàng mi dài dày là một đôi mắt hoa đào như một vũng nước trong veo, khiến người ta mê mẩn.

Tô Dật Nhiên tắm rửa thay quần áo xong đi xuống tầng, bố Tô mẹ Tô cũng đã ở dưới tầng.

Tô Diệc Nhiên chào hỏi bọn họ, "Bố mẹ, chào buổi sáng."

Bố Tô từ sau tờ báo ngẩng đầu gật đầu đáp lại Tô Diệc Nhiên: "Ừ, chào buổi sáng."

Mẹ Tô cũng bưng đồ từ phòng bếp đi ra, dịu dàng nói với cậu: "Tiểu Nhiên dậy rồi, ngồi xuống ăn sáng đi, lát nữa đừng để đi muộn, hôm nay để tài xế đưa con đi."

Tô Dật Nhiên kéo ghế ngồi xuống: "Không cần ạ, lát nữa Quý Dục tới tìm con, con đi cùng cậu ấy là được."

Hôm qua Quý Dục còn cố ý gọi điện thoại cho cậu, nói sáng nay tới đón cậu, bảo cậu đừng đi trước.

Mẹ Tô: "Được, vậy thì mau ăn đi, đừng để Tiểu Dục chờ."

Quý gia cùng Tô gia là bạn bè, ông nội của bọn họ có mối quen hệ rất tốt với nhau, sau khi ông nội qua đời, hai gia đình thường đến thăm ở Vân Thành, cho nên Tô Dật Nhiên cùng Quý Dục coi như là bạn bè nối khố quên biết nhau từ khi học mẫu giáo.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Dật Nhiên xem giờ, nói với bố Tô và mẹ Tô vẫn còn đang ăn sáng: "Con đi trước đây, Quý Dục chắc đang đợi con."

Bọn họ thống nhất 7 giờ 40 sẽ đến đón cậu, hiện tại cũng sắp năm mươi, Quý Dục cũng chưa bao giờ đến muộn, sẽ không phải hắn đứng ở cửa đợi đấy chứ?

Mẹ Tô ở phía sau dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

Tô Dật Nhiên phất phất tay, "Con biết rồi, tạm biệt bố mẹ!"

Quý Dục nửa giờ trước đã tới trước cửa Tô gia, nhưng không có đi vào. Hai nhà bọn họ quan hệ tốt, trước kia hắn cũng thường xuyên đến Tô gia tìm Tô Dật Nhiên, không phải chưa thấy qua bố Tô, mẹ Tô, chỉ là từ sau khi tâm tư của hắn thay đổi, hắn cũng có chút không dám đối mặt bố Tô, mẹ Tô, rất sợ bị bọn họ để ý, cũng cảm thấy có chút xấu hổ vì bình thưởng bọn họ đối với mình tốt như vậy.

Quý Dục dựa vào xe chờ Tô Dật Nhiên đi ra, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng.

Cuối cùng nửa giờ sau, nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đi ra.

Bởi vì hôm nay trường học tổ chức lễ tốt nghiệp, yêu cầu ăn mặc đoan trang chỉnh tề, cho nên Tô Dật Nhiên mặc một bộ âu phục nhỏ màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ được cậu tùy ý dùng tay vuốt ngược ra sau, lộ ra ngũ quan vô cùng xinh đẹp, cộng thêm đôi chân dài và vòng eo nuột, cho dù đứng ở hướng nào, cũng có thể làm cho người khác không thể dời mắt được.

Quý Dục cũng nhìn ngây người, định thần lại, vội vàng vẫy vẫy tay với cậu, ra hiệu vị trí của mình.

Tô Dật Nhiên nhìn thấy, cất bước đi về phía hắn, "Chờ lâu chưa? Sao không trực tiếp vào nhà tìm tôi."

"Cũng không lâu lắm, tôi cũng vừa mới đến mà thôi, lên xe trước đi." Quý Dục giúp cậu mở cửa xe, tay còn cẩn thận lấy tay che đầu cậu, tư thái kia giống như hầu hạ đại thiếu gia, nhưng Tô Dật Nhiên cũng không cảm thấy có gì không ổn, tự nhiên lên xe.

Quý Dục cũng vòng trở lại ghế lái.

Tô Dật Nhiên quan sát Quý Dục đang lái xe, mở miệng khen: "Hôm nay cậu đẹp trai quá."

Bản thân Quý Dục diện mạo cũng anh tuấn đẹp trai, cao 1m8, thân cao chân dài, khí chất mặc âu phục đeo cà vạt trông rất bảnh bao.

Quý Dục bị cậu khen có chút bối rối, tỏ vẻ bình tĩnh ho khan một tiếng, nói: "Cái gì? Giờ cậu mới phát hiện, tôi bình thường chẳng lẽ không đẹp trai?"

Tô Dật Nhiên không khỏi bật cười đối với sự tự luyến của hắn, cười có lệ, "Đẹp trai, đẹp trai muốn chết."

Quý Dục nghe cậu nói như vậy, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Hôm nay hắn thậm chí còn dậy sớm nửa tiếng để mặc quần áo, nhưng sau khi nghe Tô Dật Nhiên khen ngợi, hắn cảm thấy rất đáng giá.

Tô Dật Nhiên nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của hắn có chút buồn cười nói: "Khen cậu một câu liền vui vẻ như vậy?

"Đâu có?" Quý Dục thu hồi biểu tình, chuyển chủ đề: "Sau lễ tốt nghiệp cùng nhau đi ăn cơm?"

"Uhmm... Đến lúc đó rồi nói." Tô Dật Nhiên do dự một chút, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý với.

Nói đến chuyện ăn uống, cậu chợt nhớ ra mình đã hẹn với một người là sẽ mời người đó đi ăn, khoảng thời gian này cậu có chút bận rộn nên quên mất, sắp tốt nghiệp rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa. Tuy nhiên, đã lâu như vậy, Lâm Yến có lẽ sẽ không bận tâm...

Quý Dục lại không biết cậu đang suy nghĩ gì, nghe vậy nghi hoặc hỏi cậu: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Tô Dật Nhiên cũng không giấu giếm: "Khoảng thời gian trước Lâm Yến giúp tôi tìm tư liệu thực tế cho luận văn tốt nghiệp, giúp tôi rất nhiều, tôi đã nói sẽ mời anh ấy ăn cơm, đã lâu như vậy, cũng không thể nuốt lời."

Quý Dục nhíu máy, quả thực có một khoảng thời gian trước đó, Lâm Yến mỗi ngày đều đến gặp Tô Dật Nhiên, thì ra là giúp cậu hoàn thành luận văn.

Nhưng đây nhất định là một cái cớ mà anh ta viện ra, cố ý viện ra để ở bên cạnh Tô Dật Nhiên, còn mỗi ngày giả bộ nghiêm túc lạnh lùng, thật không thể ngờ đến! Quý Dục nghiến răng suy nghĩ.

Tô Dật Nhiên thấy vẻ mặt hắn vặn vẹo, không biết đang suy nghĩ gì, liền có chút nghi hoặc hỏi hắn: "Sao vậy? Cậu không thoải mái ở đâu à?"

Quý Dục nhìn cậu, do dự không nói, cuối cùng chỉ nói: "Không có việc gì."

Tô Dật Nhiên hoài nghi nhìn hắn, cũng không để trong lòng, thuận miệng dặn dò: "Không có việc gì thì lái xe cho tốt, tôi chưa muốn chết sớm đâu."

Quý Dục thở dài trong lòng, "Biết rồi, tôi làm sao có thể để cậu gặp nguy hiểm được."

Tô Dật Nhiên cái gì cũng giỏi, chỉ là trên phương diện tình cảm có chút trì độn, bằng không cũng không có khả năng đối với tâm tư của người bên cạnh một chút cũng không phát hiện ra, Quý Dục hoài nghi nếu như mình không trực tiếp biểu lộ ra, Tô Dật Nhiên có thể cả đời này cũng không biết tâm tư của hắn.

Quý Dục nhìn qua gương chiếu hậu liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của Tô Dật Nhiên, si ngốc nghĩ, dù sao Nhiên Nhiên bộ dáng gì hắn cũng thích, ngay cả bộ dáng vô tâm vô phế, hắn cũng cảm thấy cực kỳ đáng yêu!

Tô Dật Nhiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết người ngồi bên cạnh cậu đang nghĩ gì.

——————————————

Đoạn đường đến trường chỉ mất hai mươi phút lái xe, rất nhanh sẽ đến.

Tô Dật Nhiên bọn họ xuống xe đi vào trường, hai người ngồi xuống trong hội trường nơi tổ chức lễ tốt nghiệp.

Bạn học ngồi bên cạnh có chút khẩn trương nhưng tỏ vẻ bình tĩnh chào hỏi Tô Dật Nhiên: "Bạn học Tô, xin, xin chào."

Tô Dật Nhiên cười với cậu bạn, lịch sự đáp lại: "Chào cậu."

Nam sinh kia có chút đỏ mặt, còn muốn nói thêm gì đó, lại thoáng thấy Quý Dục bên cạnh đang dùng ánh mắt hung ác mà cảnh cáo nhìn cậu ta chằm chằm.

Nam sinh mặc dù không cam lòng, nhưng cũng sợ Quý Dục, chỉ có thể bình tĩnh lẳng lặng ngồi xuống.

Thấy vậy, Quý Dục thu hồi ánh mắt, tiếp tục yên lặng liếc nhìn Tô Dật Nhiên đang phát biểu trên sân khấu. Khinh thường nghĩ, loại người này cũng muốn đến bên cạnh Tô Dật Nhiên? Cũng không nhìn lại bản thân xem có xứng đáng hay không.

Người dẫn chương trình trên sân khấu say sưa đọc một bài phát biểu khai mạc dài, sau đó đi vào chủ đề chính: "Kế tiếp, tôi xin mời cựu hội trưởng hội học sinh trường chúng ta, tiền bối Lâm Yến, lên sân khấu phát biểu, xin quý vị nhiệt liệt hoan nghênh!"

Dưới đài vang lên một tràng vỗ tay.

Có học sinh xì xào bàn tán: "Lâm học trưởng năm nay thật sự tham gia lễ tốt nghiệp sao? Không phải nói năm ngoái mời anh ấy đến, anh ấy không nhận lời sao?"

"Ai biết được. Có điều lúc Lâm Yến còn ở trường rất thân thiết với Tô Dật Nhiên, có tin đồn hai người bọn họ còn từng hẹn hò. "Hiện tại xã hội khoan dung với đồng tính luyến ái hơn nhiều, kết giao đồng tính cũng không phải hiếm thấy.

" Scandal! Nhất định là Scandal! Tuyệt đối là Lâm Yến quấn lấy Nhiên Nhiên nhà chúng ta." Một nữ sinh khác nghe vậy kích động phản bác.

"Bất quá, tôi cũng rất muốn cùng Tô học trưởng nói chuyện phiếm a!!"

Tô Dật Nhiên là *giáo thảo Vân Đại công nhận, liên tiếp được bầu chọn bốn khóa, có thể tưởng tượng được, muốn cùng cậu truyền tin đồn đâu chỉ một hai người. Hơn nữa, điều đáng nói chính là Tô Dật Nhiên thực sự còn là hoa khôi của trường được bầu chọn kín trong diễn đàn của trường, nhưng Tô Dật Nhiên không biết rằng không chỉ được các bạn cùng lớp bầu chọn mình làm giáo tháo, còn kiêm là hoa khôi của trường.

(Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi)

Tô Dật Nhiên lúc trước cũng nghe người khác nhắc tới lễ tốt nghiệp năm nay sẽ mời Lâm Yến, bất quá cậu cảm thấy với tính cách của Lâm Yến, hẳn là anh ấy sẽ không tới.

Dù sao Lâm Yến sau khi tốt nghiệp liền gia nhập vào công ty của gia tộc vào liền gia tộc, hiện tại hẳn cũng là lãnh đạo cấp cao, theo lý mà nói không có thời gian tham gia những buổi lễ không quan trọng như này đối với anh cũng là lẽ đương nhiên.

Sau khi người dẫn chương trình nói xong, Lâm Yến bước lên sân khấu.

Vóc dáng Lâm Yến rất cao, nhìn có vẻ cao hơn Quý Dục một chút, cũng hoàn toàn khác với Tô Dật Nhiên bình thường không thích tập thể, Lâm Yến vừa nhìn chính là dáng người mặc quần áo có vẻ gầy cởϊ qυầи áo thì nhiều thịt.

Kỳ thật tướng mạo của anh cũng rất xuất sắc, mặt mày thâm thúy, đường nét uyển chuyển, là kiểu người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng bởi vì quanh thân tản ra khí tức thịnh khí bức người, liền dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ bề ngoài của anh.

Bài phát biểu trên sân khấu rất ngắn gọn, nội dung phù hợp với tính cách của Lâm Yến, ngắn gọn rõ ràng, không có một từ vô nghĩa, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ rằng anh đến đây chỉ vì hình thức.

Nhưng cuối cùng kết thúc lại nói một câu: "Chúc các bạn tốt nghiệp vui vẻ.

Tô Dật Nhiên nhìn Lâm Yến mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói ra những lời này, không nhịn được nở nụ cười, này làm sao giống là muốn chúc phúc cho người khác.

Ý cười trong mắt Tô Dật Nhiên còn chưa tan, đã thấy Lâm Yến trên sân khấu đột nhiên nhìn về chính xác vị trí của cậu, đôi mắt đen của anh hiện một tia dịu dàng, chậm rãi nói: "Chúc em *tiền đồ như gấm, tương lai tươi sáng."

(*tiền đồ như gấm: ví tiền đồ sáng lạn, suôn sẻ, mướt như gấm lụa)

Những lời này có chút kỳ quái, hình như không phải là nói với mọi người trong hội trường. Nhưng tất cả mọi người nhất thời kinh ngạc một chút, cũng không ai nghĩ nhiều, dù sao vị học trưởng này luôn ngang tàng, khiến người ta khó có thể nhìn thấu.

Nhưng Quý Dục ngồi bên cạnh Tô Dật Nhiên nhìn thấy cảnh này lại cắn răng oán hận. Người khác không biết, nhưng hắn lại thấy rất rõ người kia rõ ràng là nói với Tô Dật Nhiên.

Mẹ kiếp, làm ra bộ dạng như vậy, còn sợ người khác không biết anh ta đang suy nghĩ gì sao?

- ------------------------------------------------------

2 hố tôi nhảy, 2 đứa nhỏ đều học giỏi quá chừng - vừa giỏi vừa xinhhhh ~ (●ˇ∀ˇ●)

Chương này có phần "Tác giả có lời muốn nói" nhưng là giới thiệu hố mới của tác giả, nên mình không dịch:D