Chương 33: Đem quần áo cho tôi

Ăn xong bữa sáng, Hứa Đan Dương cùng Phùng Dục tạm biệt, về lớp.

Mới đẩy cửa phòng học ra, đã bị ôm chặt lấy.

Mái tóc màu hồng nhạt rối bời, gương mặt trắng nõn lại có đôi quầng thâm mắt lạc lõng.

Cậu ta nhẹ nhàng, run rẩy cọ bả vai Hứa Đan Dương.

“Đan Dương cậu đi đâu vậy... Tối hôm qua cậu không trở về mình đều vội muốn chết...Đi hỏi cô giáo, cô nói cậu muốn đổi ký túc xá, cô cũng không biết cậu đi đâu...”

Hàng lông mi ướt dầm dề, Nguyên Duyên mang theo nức nở hỏi Hứa Đan Dương, “Cô ấy nghĩ sai rồi đúng không... Đan Dương không phải đáp ứng tớ, muốn cùng tớ ở bên nhau sao?”

Hứa Đan Dương nghĩ thầm: Mình khi nào đáp ứng những cái đó!

Cô cố gắng giãy giụa, chính là không thể thoát ra.

Đành phải thở dài nói: “Không phải nghĩ sai, tớ xác thật là muốn dọn đi”.

Nguyên Duyên mày nhăn lại, tròng mắt xinh đẹp cũng co rút lại.

“Vì...vì cái gì? Mình đã làm gì sai chứ?”

Hứa Đan Dương phát hiện ra sức lực vây lấy mình bớt đi, cơ thể liền dùng sức, trở mình đẩy Nguyên Duyên ra.

Cô chỉnh lại áo trên hỗn loạn, thấp giọng nói: “Cậu đã làm gì chính cậu biết, không phải sao?”

Sắc mặt Nguyên Duyên nháy mắt trở nên khó coi.

Cô đều đã biết sao?

Đã biết cậu ta thiết kế Bạch Uẩn Lễ, phá vỡ bọn họ lúc làʍ t̠ìиɦ sao?

Đã biết cậu ta vài lần thôi miên mình, để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân?

Đã biết cậu ta chưa phân hóa đã đối với mình có mưu đồ từ lâu?

Nguyên Duyên bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Uẩn Lễ, hiện tại cậu thật muốn kéo hắn chết theo, cả hai cùng xuống địa ngục.

“Đan Dương, mình...thực xin lỗi.”

Hứa Đan Dương nheo mắt.

Cô chẳng qua là thuận miệng nói bừa, thế mà lại nói đúng, Nguyên Duyên thật sự có việc gạt cô!

Cô rốt cuộc là làm sai cái gì, mà bên người, một người so với với một người lại càng thêm bí mật.

Cái gì mà hạ thuốc kí©ɧ ɖụ©, nam giả nữ, thật là việc mà học sinh trung học như họ nên làm sao!

Cô chả qua chỉ muốn sinh hoạt một cách “bình thường” thôi.

“Không cần phải nói nữa, mình nhất định sẽ dọn đi!”

Chuông vào học đúng lúc vang lên, Hứa Đan Dương về chỗ ngồi chuẩn bị vào học, Nguyên Duyên thất hồn lạc phách mà rời đi, xem ra lại tính trốn học.

Dù sao cũng là bạn tốt từ lúc nhập học đến nay, Hứa Đan Dương cũng thất thần, hoàn toàn nghe không vào những gì thầy cô giảng.

“Cho nên em tính toán cả đời đều vượt qua như vậy sao?”

Thanh niên với mái tóc dài màu bạc dựa vào sô pha bằng da, đốt ngón tay thon dài gõ đều đặn lên tập văn kiện trên tay.

Cạnh cửa sổ, trên ghế dựa, một khối thảm thương, xinh đẹp, chùm kín mít, từ khe hở lộ ra mấy nhúm lông màu trắng.

Bạch Nhược Thâm đang nhớ tới thiếu nữ ngày đó đến tìm anh xem bệnh, anh không giỏi trong việc nhớ diện mạo người khác, chỉ nhớ rõ thân thể cô ấy thực mẫn cảm.

Đầṳ ѵú lại chui vào trong.

Nhưng khi xoa thoải mái, liền sẽ lặng lẽ vươn lên, liếʍ lên như là ăn kẹo.

Thứ trong thảm lông đang hung hăng làm loạn, “ngao ngao” vài tiếng, tuy rằng Bạch Nhược Thâm là sinh vật sống dưới nước, nghe không hiểu nó ngao ô cái gì, có thể là kêu anh “mau cút”, một từ vô nghĩa.

Bạch Nhược Thâm đứng lên, vuốt phẳng áo khoác màu trắng, đem tóc dài vén ra sau tai, đi vài bước liền đến ghế dựa, kéo tấm thảm lông xuống.

Giống như anh dự đoán, khối lông trắng muốt đang co lại thành một đoàn, hai cái móng vuốt bay nhanh muốn hướng tới mặt anh.

Bạch Nhược Thâm tay mắt lanh lẹ, lặp tức bắt lấy sau cổ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly chỉ so với bàn tay lớn hơn một chút liền dễ dàng bị khống chế ở trên không trung, phẫn nộ mà đánh đá lung tung.

Đôi mắt màu xám bạc trừng lớn, hung tợn mà há to miệng muốn cắn mái tóc dài của Bạch Nhược Thâm.

Bạch Nhược Thâm đem mái tóc vuốt sang bên kia, dùng văn kiện trên tay gõ nhẹ lên đầu hồ ly.

“Đừng cáu kỉnh, nhìn này. Cô gái kia gọi là gì nhỉ? Hứa cái gì Dương?”

Nghe được ba chữ “Hứa Đan Dương”, tiểu hồ ly liền héo mòn, lỗ tai rũ xuống, cái đuôi hữu khí vô lực.

“Cô ấy xin đổi phòng ngủ mới.”

Cái gì?!

Bạch Nhược Thâm đem văn kiện mở ra để trên bàn làm việc, tiểu hồ ly từ trong tay anh tránh thoát, nhảy lên trên bàn, cúi đầu nhìn kỹ tờ giấy mỏng manh kia.

Cả thân thể nó liền ngơ ra, móng vuốt nhỏ ở trên giấy sờ đi, sờ lại.

Bạch Nhược Thâm đã sớm thành thói quen, anh đem bút máy đưa đến chỗ cục lông trước mặt.

“Ký tên đi.”

Trong không khí sinh ra sương trắng, tiểu hồ ly liền biến mất, thiếu niên trần trụi trắng nõn lại xuất hiện trên bàn làm việc, hai chân đung đưa tới lui.

“Đem quần áo cho tôi”, cậu ta nâng đôi mắt màu xám bạc lên nói, “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”

————————————

Đôi lời editor: Rất xin lỗi các bạn đọc khi mình để nhầm mấy chương trước phải đọc trên app. Mình đã sửa lại, các cậu có thể đọc bình thường trên web nha 🌷🌷🌷

Hãy cmt cho chúng mình có thêm động lực edit nhé ạ 💗