Chương 26: Bây giờ mấy giờ?

Hứa Đan Dương cảm thấy mình hẳn là thập phần tức giận, mặc kệ nguyên nhân là bị phản bội hay là bị xâm phạm, nhưng khi đầu Nguyên Duyên rũ xuống màu hồng nhạt, sợi tóc cũng không còn sáng bóng, trí nhớ thích xem truyện tranh, không có việc gì liền muốn quấn lấy cô và người trước mắt trùng hợp, cô vốn không giỏi ăn nói khép miệng vài cái, chỉ hỏi một câu khô khốc: "Bây giờ mấy giờ?”

"Khi mình còn nhỏ trong nhà…" Nguyên Duyên đã tạo ra một câu chuyện cảm động, đang định kể một cậu bé bị suy giảm nhận thức giới tính làm thế nào để nhìn thấy bản thân mình rõ ràng vì tình yêu, "Cậu nói gì?"

"Thiếu niên" mở to hai mắt.

Hứa Đan Dương không nhận được phản hồi, chính mình bò đến đầu giường nhìn đồng hồ.

Hơn 9 giờ.

Cô tranh thủ thời gian, rửa mặt thay quần áo chỉ cần một khắc đồng hồ, chạy nhanh một chút có thể bắt kịp tiết học thứ hai.

Quần áo của cô bị ném khắp nơi, đành phải quấn chăn đi vào phòng tắm, đến cửa mới nhớ tới Nguyên Duyên còn quỳ trên giường, vẫn miễn cưỡng hỏi một câu: "Cậu muốn đi học không?”

Trong đầu Nguyên Duyên một mực mơ hồ, hắn ở đây thẳng thắn tâm sự, cô lại hỏi hắn có lên lớp hay không?

Hắn có chút lo lắng, có phải đả kích quá lớn làm Hứa Đan Dương sợ hãi, đứng lên đi về phía cô: "Đan Dương cậu không sao chứ?”

Hơn chín giờ ánh mặt trời đã phi thường sáng ngời, thân hình thiếu niên cùng thiếu nữ tồn tại vừa gầy gò mà thon dài, trong làn da trắng sữa khảm vài chỗ phấn nhạt.

Hứa Đan Dương vội vàng dời mắt.

“Nếu cậu không đi, có chuyện gì chờ tan học rồi nói sau!”

Hứa Đan Dương mang một đầu đầy mồ hôi nóng đi vào lớp học, bạn học và giáo viên đều thập phần kinh ngạc, hệ thống xin nghỉ của Bạch Âu vô cùng nhân tính, cho dù không đi xin trước, sau đó bổ sung giấy nghỉ cũng sẽ không có vấn đề gì, cho nên rất ít học sinh sẽ đến trễ, nếu đến trễ dứt khoát xin nghỉ là được rồi.

Hứa Đan Dương không để ý tới sự quan sát của bọn họ, im lặng đi đến chỗ ngồi, giáo viên ho nhẹ một tiếng, tiếp tục dạy học.

Bất quá ngồi ở trong lớp học, sự chú ý của Hứa Đan Dương luôn chệch hướng, cô tốn rất nhiều tâm tư mới có thể tập trung vào bảng đen.

Rốt cục nhịn đến giờ nghỉ ngơi, các bạn học không để ý đến chi tiết nhỏ của cô, mỗi người tìm bạn bè nói chuyện, Hứa Đan Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, cây xanh bóng râm cùng bầu trời xanh biếc.

Đây là cuộc sống cô tha thiết ước mơ, không nên bị bất luận kẻ nào quấy rầy, nghĩ đến Nguyên Duyên thế nhưng lại hủy hoại kỷ lục hơn một năm hoàn hảo của cô, cô bất tri bất giác có chút tức giận.

Bất quá đợi đến khi huấn luyện kết thúc trở lại ký túc xá, Nguyên Duyên thông qua nhiều năm kinh nghiệm đọc truyện truyện biên ra câu chuyện bi thương, vẫn có tác dụng.

Hắn luôn giải thích, là sinh bệnh cùng tình yêu làm cho đầu óc hắn choáng váng, làm sai, về sau chỉ cần Hứa Đan Dương không muốn, tuyệt đối sẽ không làm bậy.

Hứa Đan Dương cảm thấy không được tự nhiên, không biết thì thôi, đều hiểu hắn là nam sinh, như thế nào còn có thể ở cùng một chỗ.

Cô đề nghị không nói với nhà trường, nhưng phòng nên được chuyển đổi thành phòng đơn.

Đôi mắt Nguyên Duyên giống như hạt pha lê lập tức hiện ra ánh nước, khóc vô cùng đáng thương: "Đan Dương, trước kia ở cùng mình, cậu có chỗ không thoải mái sao?”

Hứa Đan Dương không thể nhìn người khác khóc, người xinh đẹp thì càng đừng nói, Nguyên Duyên quả thật là một người bạn cùng phòng tốt, không ồn ào yêu sạch sẽ, ngoại trừ khoảng cách nam nữ không đúng lắm, có đôi khi quá dính người, cũng không có khuyết điểm khác, cô thành thật lắc đầu: "Không có, Cậu rất tốt.”

Nguyên Duyên nghe xong lộ ra ý cười, Hứa Đan Dương không biết có phải người đẹp hay không đều mang theo thiên phú, trên lông mi hắn còn treo những giọt nước mắt chưa rơi, đôi môi phấn nộn hơi cong lên, khóe mắt ấn xuống, giống như xuyên qua ống kính chậm rãi, nốt ruồi nước mắt kia chậm rãi lướt qua hai má.

Vừa vặn đánh trúng chỗ mềm nhất trong lòng Hứa Đan Dương.

"Đan Dương, nam sinh cùng nữ sinh có gì khác nhau sao? Chúng ta không thể ở bên nhau như trước đây sao? "Hắn nói rất chậm, giống như tinh linh ngâm tụng trong phim ma huyễn.

Hứa Đan Dương nhíu mày, có chút bị hắn làm suy nghĩ vòng vèo, dĩ nhiên cảm thấy còn có chút đạo lý.

Các chàng trai và cô gái đi học không khác nhau? Họ có thể thực sự giống như trước đây không?

"Cậu không muốn sao?" Trong mắt Nguyên Duyên lại tích tụ hơi nước.

Hứa Đan Dương mềm lòng: "Vậy được rồi.”