Chương 16: Cô nhìn thấy gì thế này

Ngày đầu tiên trong chuyến du lịch trên hải đảo, phạm vi hoạt động của Hứa Đan Dương chỉ có ở ký túc xá cùng nhà ăn, cô sợ Nguyên Duyên phát hiện Bạch Uẩn Lễ cùng cô ở phòng ngủ làm loạn, áy náy mà lôi kéo Bạch Uẩn Lễ đi tẩy rửa khăn trải giường, đến cửa sổ cũng lau đến ba lần.

Đến ngày hôm sau.

Hứa Đan Dương cảm thấy tới gần Bạch Uẩn Lễ liền không có gì tốt, trước khi hắn đến gõ cửa phòng cô, cô liền nhanh nhẹn trốn thoát ra bờ biển.

Khi thay áo tắm, cô một lần nữa cảm thấy ghét bỏ tên Bạch Uẩn Lễ kia, hắn là chó à, hai vυ", eo cô, thậm chí là đùi trong đều bị hắn hút đến nỗi tạo vết.

Hứa Đan Dương đành phải tránh nơi đông người, tìm nơi hẻo lánh để bơi lội.

Thời tiết thực tốt, nước biển có nhiệt độ vừa phải, Hứa Đan Dương nằm ngửa ở trong nước biển, hai tay giang rộng, hai chân nhàn nhã đạp nước.

Cô cảm thấy chính mình có thể ngủ một giấc, bỗng cách đó không xa bắn ra một luồng bọt nước.

Cô ở trong nước thân thể chao đảo, các thầy cô đều đã làm kiểm tra, gần biển hắn là không có sinh vật gì nguy hiểm đi.

Mặt biển khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, chỉ có chính cô vẽ ra sóng nước, Hứa Đan Dương cơ hồ cho rằng chính mình sinh ra ảo giác.

Cô tự hỏi một hồi, thở sâu sau đó lặn xuống dưới nước tìm kiếm. Hải đảo này nước biển vô cùng sạch, từ bên trên có thể nhìn thẳng xuống đáy biển, Hứa Đan Dương nhìn cảnh đẹp dưới đấy đến say mê, khi cô chuẩn bị lên mặt nước, bỗng có cái gì đó, mềm nhẵn, hơi lạnh cọ qua cẳng chân.

Cô nhìn xung quanh, cách đó không xa.

Trời ạ, cô nhìn thấy gì thế này!

Thế nhưng lại là một con cá heo xinh đẹp màu lam nhạt!

Lá gan nó cũng rất lớn nha, hoàn toàn không sợ Hứa Đan Dương, Hứa Đan Dương chỉ ở trong TV gặp qua loài động vật đáng yêu này, cô thử thăm dò hướng tới gần nó, còn không quên trấn an nó không phải sợ.

Nghe nói cá heo biển chỉ số thông minh rất cao, nó tựa hồ nghe hiểu cô nói gì nha, không những không có đi mất, còn tiến về phía cô, cùng Hứa Đan Dương cách một cánh tay.

Hứa Đan Dương nhìn ánh mắt xinh đẹp của cá heo biển, nhỏ giọng hỏi:

“Chị có thể sờ sờ em không?”

Cá heo bỗng lùi ra sau.

A, không muốn a...Hứa Đan Dương có chút mất mát.

Cá heo này thực sự quá thông minh đi, nó tại chỗ rối rắm một hồi, thế nhưng lại quay trở về.

Hứa Đan Dương đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng là ngôi sao sáng giữa đêm tịch mịch, cô vươn tay sờ lên vây lưng cá heo, cảm giác so với da nàng có mềm mại tinh tế hơn, cô quả thực muốn ngừng mà không được.

Chính là con người không có cách nào ở dưới nước quá lâu, Hứa Đan Dương cảm giác có chút thiếu oxy, cuối cùng cô chỉ chỉ lên mặt nước, ý tứ là cô muốn lên để lấy oxy, cũng không biết cá heo có thể hiểu hay lý giải không.

Cá heo xinh đẹp lại một lần nữa làm cho cô kinh ngạc, nó bỗng nhiên bơi tới chỗ Hứa Đan Dương, nâng cô lên mặt biển, bỗng nhiên trở lại dưới ánh mặt trời, Hứa Đan Dương có chút không mở mắt ra được, cô dùng tay che khuất đi ánh mặt trời, cúi đầu nhợt nhạt thơm lên đầu cá biển một chút.

“Em thực sự rất thông minh a.”

Chính là cá heo giống như bị dọa sợ, vung cái đuôi chui vào trong biển, không còn xuất hiện nữa.

Hứa Đan Dương lại lặn xuống vài lần, cũng chưa tìm ra được nó, cô không khỏi hoài nghi, có phải hay không chính mình mới ngủ một giấc, cá heo chỉ là giấc mộng của nàng.

Bằng không giải thích như thế nào, cá heo biển thông minh xinh đẹp ấy biến mất a?

Hứa Đan Dương đối với cá heo biển nhớ mãi không quên. Bạch Uẩn Lễ tới lúc cơm trưa oán cô trốn hắn, cô vẫn như cũ thất thần, thế cho nên cô không cẩn thận va phải bàn, làm dơ quần của người qua đường.