Chương 12: Chính là đang xem cô

Hứa Đan Dương cố gắng chịu đựng cơ thể đang không khỏe của mình, hai chân hơi hơi tách ra, đi vào hội trường của trường học.

Nguyên Duyên thấy cô sắc mặt ửng đỏ, lo lắng hỏi: “Đan Dương, cậu có khỏe không?”

Hứa Đan Dương lắc đầu, phía sau cô là Bạch Uẩn Lễ. Hắn càng ngày càng tiến lại gần cô, hai người không kịp nói câu nào đã biến thành giao lưu thân thể, Hứa Đan Dương muốn cự tuyệt hắn, chính là hắn lại ra vẻ vì cô mà suy nghĩ.

“Chị, nếu hiện tại không làm, đợi lát nữa chị sẽ ở hội trường phát bệnh thì làm sao bây giờ...”

“Tất cả giáo sư, học sinh sẽ....”

“Nếu như chị không nhịn được, trực tiếp ở đây tự an ủi...”

“Tất cả mọi người đều sẽ thấy được tiểu huyệt ướt đẫm của chị.”

Hứa Đan Dương thật nhanh muốn làm hắn ta câm miệng, nhưng trong tiểu huyệt còn đang ẩm ướt, huyệt thịt cọ xát vô cùng khó chịu.

Đúng lúc này, đoàn người phía trước bắt đầu di chuyển, dời đi sự chú ý của cô.

Ở Bạch Âu, mỗi thứ hai sẽ chào cờ, để tuyên bố kế hoạch tuần tiếp theo, đồng thời tuyên dương các học sinh ưu tú.

Hội nghị sẽ do thành viên năm ba của hội học sinh chủ trì, vị hiệu trưởng thần bí vẫn không lộ diện.

Bạch Âu người đẹp đếm không xuể, hội học sinh là những anh tài của anh tài, Hứa Đan Dương không dưới một lần hoài nghi, bọn họ tới đây là để tuyển chọn thành viên.

Hội trưởng Hội Học Sinh Thẩm Trọng Hi chưa bao giờ cười, trên mặt mang một mắt kính kinh loại, giọng nói giống như băng lạnh, luôn việc công xử theo phép công, nhưng anh lại cao gầy, ngũ quan hài hòa, nên vẫn như cũ được hoan nghênh.

Hứa Đan Dương đối với dạng người này, từ trước đến nay đều kính trọng vô cùng, cô càng thưởng thức phó hội trưởng bên cạnh hơn. Phó hội trưởng Liễu Thanh Gia giống như là bù trừ cho hội trưởng lạnh nhạt, vĩnh viễn ôn hòa, làn da trắng nõn, đôi mắt cùng mái tóc cũng mềm mại, là một chiến thần ôn nhu.

Anh không biết nhìn đến cái gì, tầm mắt lại dừng ở Hứa Đan Dương bên này.

Đại hội lần này, việc cấp thiết cần thảo luận là an bài chu toàn cho năm học lữ hành trên hòn đảo tư nhân nhỏ.

Vào thời điểm này của năm trước, Hứa Đan Dương cho rằng tai mình hỏng rồi.

Năm học lữ hành? Đảo nhỏ tư nhân? Trước kia, mấy thứ này chỉ xuất hiện trong mộng của cô thôi.

Đã trải qua một lần, cô ít nhất còn có thể bảo trì bình tĩnh trên mặt.

Trước khi nhập học, cô đã tra qua tư liệu, Bạch Âu là trường quý tộc thuộc tư nhân thành lập, trừ cô cùng cái học sinh được đặc biệt chiêu sinh, còn lại học sinh đều xuất thân bất phàm, chính là không nghĩ tới đến loại trình độ này.

Ngay cả cô bạn cùng phòng Nguyên Duyên, mỗi tháng tiền mua truyện tranh đều có thể nuôi ba người như cô.

Việc chính đã xong, những việc khác rất nhanh liền kết thúc, các lớp dựa theo thứ tự mà tách ra.

Nguyên Duyên nói bụng bỗng nhiên đau, bảo cô ở hội trường chờ, chính mình chạy tới wc.

Hứa Đan Dương dựa vào cánh cửa gần đó, thế nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó chảy ra, dính ướt qυầи ɭóŧ, vội cúi đầu, đem tay từ sau lưng tiến vào váy kiểm tra.

Trước mặt bỗng hiện lên, hai đôi chân dài, cô vừa ngẩng đầu liền thấy, là Thẩm Trọng Hi và Liễu Thanh Gia, bọn họ vừa mới đi qua.

Cô vội vàng sửa sang lại quần áo, Thậm Trọng Hi tạm dừng bước chân, quay đầu nhìn cô một cái.

Không phải ảo giác, chính là đang nhìn cô.

Hứa Đan Dương có chút chột dạ, anh ta không phải nhìn thấy cái gì chứ.

Liễu Thanh Gia cũng theo tầm mắt của Thẩm Trọng Hi mà nhìn qua, còn đối với nàng cười, Hứa Đan Dương trong ngực như có con nai con chạy loạn, huyệt lại phân bố ra nước, anh ta không biết là mình lớn lên rất đẹp trai sao?

May mắn, thực mau, Thẩm Trọng Hi nhíu mày, liếc cô một cái,rồi kêu Liễu Thanh Gia cùng nhau rời đi.

Hứa Đan Dương tự nhiên bị trừng, ấn tượng với Thẩm Trọng Hi cũng bớt đi vài phần.

Lát sau, Nguyên Duyên đã trở lại, má cô ấy phiếm hồng, tóc dính vào da, Hứa Đan Dương vội hỏi; “Sao, đã tốt hơn chưa?”

Đôi mắt ướŧ áŧ của Nguyên Duyên đảo một vòng, giọng nói so với ngày thường cũng khàn đi một chút: “Không có gì...chúng ta về phòng học đi.”

Hứa Đan Dương gật gật đầu, cô phát hiện váy Nguyên Duyên có vệt nước, có thể là trong lúc rửa tay bị bắn ướt đi.